Cao Duy Xâm Lấn

Chương 81


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần lái xe đi phía trước, dọc đường đi đều cẩn thận kiểm tra xem có món buffet nào nhảy xổ ra hay không.

Thật ra Tư Thần cũng muốn ăn.

Nhưng bây giờ mới là ngày thứ hai, đạn dược mang theo không nhiều, có thể tỉnh một chút thì tốt được một chút.

Trường Sinh Uyên thèm ăn đến mức ngủ không yên, cứ loay hoay vặn vẹo, một hồi lại cong thành số 8, một hồi lại gập thành chữ m.

Để khống chế sức ăn, gần đây nó đã học được cách tiết kiệm đồ ăn.

Đầu tiên Trường Sinh Uyên ăn xác của con trùng, còn miếng thịt keo keo như kẹo đường sẽ ngậm trong miệng, khi nào đói thì nhấp một miếng.

Thịt có vị như chocolate M&M.

Hôm nay cũng giống như vậy. Để cho đỡ thèm ăn, nó lại nhả miếng thịt ra, chuẩn bị đút vào túi của mẹ rồi lần sau ăn tiếp.

Cảm giác đói khát của con trai cũng ảnh hưởng đến Tư Thần.

Tư Thần thấy rằng Trần Chấp Chu sau lưng mình càng ngày càng thơm.

Vì phải đi đường vòng nên thời gian đi lâu hơn Tư Thần nghĩ.

Sau hai giờ, motor dừng trước một bức tường cao.

"Đường cụt..." Lâm Giai Lệ ngẩng đầu, nhìn bức tường cao trước mặt.

Những gì to lớn luôn gây nên cảm giác bức bách khó tả.

Đứng trước bức tường của Khoa Học Khoa Phụ, cô có cảm giác hít thở không thông.

Tư Thần nhìn bản đồ.

Bản đồ của trường đại học Bạch Đế cung cấp khá đơn giản, trên bản đồ chỉ có vài vị trí được đánh dấu.

Ưu điểm duy nhất của nó cũng nằm ở điểm vị trí được đánh dấu, có thể xác định được sự di chuyển của những người khác.

Trên bản đồ, Khoa Học Thành Phụ có cấu tạo hình tròn nhưng lại có một con đường trắng đâm thẳng vào trung tâm.

Bây giờ, điểm sáng tượng trưng cho vị trí của họ gần như trùng với con đường trắng kia.

"Ở ngoài bức tường hẳn là đường đi thẳng vào cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn." Tư Thần nói: "Để vận chuyển những thực nghiệm thể thì cần một con đường lớn, nên phải xây một bức tường cách ly với khu dân cư. Những thí sinh khác hẳn là ở bên kia bức tường."

Lâm Giai Lệ tắt loa, thở dài: "Nếu vậy thì chẳng trách sao dọc đường đi chúng ta không gặp ai."

Loa khuếch tán âm thanh cũng mang theo rủi ro.

Âm thanh có thể kéo đến thí sinh và cả những thứ không phải thí sinh.

Vì sự xuất hiện của bức tường này mà Lâm Giai Lệ có chút ủ rũ.

Cô lấy một lọ dinh dưỡng từ trong túi, nốc xuống từng ngụm lớn, cuối cùng cảm giác đói khát như lửa đốt cuối cùng cũng giảm bớt.

"Cậu có cảm thấy ở trong không gian gấp khúc này chúng ta đói nhanh hơn không...?"

Đã vào rất nhiều không gian gấp khúc, Lâm Giai Lệ rất rõ một chuyện rằng có bất cứ dị thường gì cũng đều phải chú ý.

Tư Thần rất muốn phụ họa, nhưng lí do mà cậu đói không giống với Lâm Giai Lệ.

Cậu liếc nhìn Trần Chấp Chu đang ngủ, hỏi: "Tôi có một tin tình báo, có lẽ liên quan đến cô. Cô muốn không, tôi có thể bán."

Lâm Giai Lệ nhướng mày: "Cậu đang đặt điều kiện với tôi?"

"Đúng vậy." Tư Thần thẳng thắn gật đầu: "Từ nhỏ tôi đã sống ở viện phúc lợi xã hội, nhưng tôi không chỉ muốn nuôi sống bản thân mà còn có thêm đứa con nhỏ của mình."

"Đứa con nhỏ" mà cậu nói chính là Trường Sinh Uyên.

Có thể thấy được rằng giao tiếp chính là một bộ môn nghệ thuật. Rõ ràng là hai việc không hề liên quan đến nhau nhưng khi kết hợp lại thì như thể nói là nói có sách, mách có chứng, khiến cho lòng người xúc động.

Nội tâm Lâm Giai Lệ liền mềm mại ngay.

Sau khi có được danh sách thí sinh, ai cũng điều tra thông tin của đối thủ.

Chuyện của Tư Thần vốn không phải bí mật gì.


trướctiếp