Cao Duy Xâm Lấn

Chương 37


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần gỡ chìa khóa trên nguc của lão đầu bếp ra.

Nhà ăn là một trận hỗn loạn.

Nhóm búp bê bệnh nhân ồ ạt nhảy lên người của nhóm búp bê nhân viên. Xé rồi c4n, dù tứ chi bị chặt đứt cũng không thèm để ý, điên cuồng giải tỏa thù hận sôi trào.

Bông và lông tơ bay loạn, vải vóc và cúc áo bị xé rách rơi vãi khắp nơi.

Tiểu Chu giơ cây đinh ba của mình lên, có vẻ cũng muốn gia nhập cuộc chiến, đáng tiếc nó không có chân dài, đành phải ngồi trong túi áo Tư Thần hô vang cố lên, lâu lâu lại "Gào gào" một câu, k1ch thích tinh thần chiến đấu của bạn bè.

Một con búp bê vải rách nát bị dao ăn đâm thủng nguc.

Búp bê nhân viên to lớn quăng nó ra ngoài.

Búp bê vải rơi xuống đất một cái "phịch", rớt ngay chân Tư Thần.

Tư Thần nhặt nó lên, vuốt vuốt một chút. Búp bê bệnh nhân mềm oặt, còn phát ra một tiếng "chíp", nhưng không nói thêm câu nào khác.

Cậu đưa búp bê cho Tiểu Chu.

Nửa đầu của búp bê nhỏ đã bị xé rách, những sợi bông dơ bẩn bị kéo ra ngoài, không thể nhét vào trong nữa.

Tiểu Chu đau lòng: "Đây, là, Hoa Hoa."

Hoa Hoa là bạn chung phòng của cậu bé. Trong nhà cũng có chút tiền, nghe nói phòng khám Tâm Hồn có thể chữa khỏi bệnh 100% nên người nhà không ngại đường đi xa ngàn dặm chở cô bé đến đây.

Hoa Hoa mắc bệnh tự kỷ. Dựa vào trình độ y học của thế giới này thì chỉ có thuốc và kim tiêm, không thể chữa được. Cha mẹ cô bé cũng quá tuyệt vọng, sau khi khảo sát xong thì mơ mơ màng màng ký vào bản cam kết.

Trên mặt của búp bê vải có một đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn có thể nhìn ra một nụ cười.

Đầu bếp đã chết, nồi thịt kho cũng đã biến thành những sợi bông dơ bẩn, giòi bọ lúc nhúc cũng mất đi sức sống.

Tư Thần chịu đựng ghê tởm, đổ gạo vào xô nước.

Lý trí của Dư Liên dần quay lại, toàn thân vã mồ hôi hột: "Thật là... Thiếu chút nữa là toi rồi. Nguy hiểm quá..."

Cơm thịt kho của lão quỷ đầu bếp đã đánh thức dục v0ng nguyên thủy nhất sâu trong nội tâm của hắn.

Trong một giây đó, Dư Liên thật sự bị cảm giác đói khát đánh mất lý trí, cảm thấy nếu mình không được ăn cơm thì sẽ đói đến chết.

Để làm nồi cơm thịt kho này, lão quỷ đầu bếp đã dùng lại con dao phay mười năm, còn thay đổi nguyên liệu nấu nước dùng tới hơn mười lại, tự nhận là không thể có sai sót gì, không ngờ lại gặp một thiếu niên có học thức đi kèm với vị giác khứu giác khác người bình thường, thật là thất sách.

Tư Thần mở mấy nút thắt trên người của Dư Liên ra, tháo xích sắt rồi cầm trên tay.

Qua vài lần sử dụng, màu đỏ trên dây xích đã nhạt bớt, kiểm tra năng lượng thì trị số đã giảm đi không ít.

Tư Thần hiểu, sau khi dùng một lần, đặc tính của xích sắt sẽ mất tác dụng, từ từ trở thành một sợi dây xích bình thường.

Dư Liên khởi động lại các khớp trên người, thu nhỏ tay và chân lại.

Hắn nhìn thứ trong tay Tư Thần: "Chìa khóa này dùng để mở cái gì?"

Chìa khóa này nhìn qua có chút đặc biệt. Phần tay cầm có hình trái tim, phần thân được bao phủ bởi những hình tròn và gai nhọn.

Nhân ngư nhỏ trả lời: "Cửa, tầng 3."

Theo bản đồ ở đại sảnh, tầng 2 là có phòng chứa thuốc và phòng ở của bệnh nhân; tầng 3 là văn phòng và khu phẫu thuật.

Trong nhà ăn, cuộc chiến giữa hai nhóm búp bê không có kết quả.

Khi mùi thức ăn tiêu tán hết, tất cả những con búp bê như bị rút hết năng lượng, không còn cử động nữa, bắt đầu ngã ra đất.

Tư Thần quăng đầu bếp lên cái thớt, nhớ tới một vấn đề mấu chốt: "Sao mấy em lại bị biến thành búp bê?"

Tiểu Chu đáp: "Không, biết."

Khi cậu bé tỉnh làn đã trở thành một con búp bê trong bồn tắm.

Ngoài búp bê vải còn có búp bê sứ, đất sét, nhựa,... Chất liệu nào cũng có.


trướctiếp