Cao Duy Xâm Lấn

Chương 36


trướctiếp

Edit: jena

Vì đã bắt được búp bê nhân ngư Tiểu Chu, cánh cửa sắt nối với phòng tắm đã mở ra.

Mới vừa mở cửa, Tư Thần ngây người. Đại sảnh cháy đen lúc trước nay đã sáng rực, còn có cả điện.

Trên màn hình biểu thị số tầng thang máy có một có số màu đỏ đứng yên, thang máy đang dừng ở tầng 1.

Cả đại sảnh có một chùm đèn trần trắng sáng ở gần thang máy, gió thổi qua có chút lung lay.

Ở quầy tiếp tân có một nhân viên nữ đang quay lưng về phía họ, làn da có màu than chì khác thường.

Vì không có năng lượng dao động nên Tư Thần không có lo lắng gì mà đi đến.

Nhưng Dư Liên sầu não đi theo sau đã trắng bệch cả mặt: "Không! Bố ơi là bố! Này! ** đột nhiên cả cái bệnh viện nhảy đâu ra một người chắc chắn là quỷ!!"

Tư Thần đi qua nhìn, đó chỉ là một con ma nơ canh.

Nó đội một bộ tóc giả, chất liệu nhìn qua có vẻ là sợi nhựa, nó được ai đó lấy bút lông dầu màu đen vẽ cho hai con mắt và một cái miệng vô cùng sơ sài.

Nhân ngư Tiểu Chu trong tay cậu nói: "Đồ, xấu."

Dư Liên: "... Vãi * con thú bông này còn biết nói chuyện nữa hả?"

Không biết có phải do bị cây đinh ba chọc một cái hay không, bây giờ Dư Liên không giữ được hình người. Chỉ hơi va đập một chút, cả người đã bắt đầu biến hình. Một lúc thì cánh tay xẹp lép xụi lơ xuống đất, một lúc thì cổ bị quẹo qua một bên.

Tư Thần cảm thấy khi hắn gào rú chói tai còn dọa người hơn quỷ nhiều.

Nhân viên ma nơ canh ngồi đối diện với thang máy, trên mặt có một nụ cười khoa trương đến cực điểm.

Trong túi nó có một tờ giấy.

Tư Thần lấy ra nhìn, là một đơn thuốc được kê khai cho bệnh nhân. Có một hàng dài những tên thuốc mơ hồ, có phí dịch vụ, phí khám bệnh và chữa bệnh, tổng cộng là 20 ngàn. Chi trả hàng tháng.

Trung tâm điều trị này như một nhà tù, nằm viện quả thật không tiện nghi.

Tư Thần vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác trong góc.

Ban đầu cậu muốn trực tiếp rời đi, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra ngăn tủ trước cái bàn tiếp tân có một cái cân, hình như được dùng để đo lường lượng thuốc.

Tư Thần đặt búp bê nhân ngư lên đó, cái cân cung cấp một số liệu chi tiết: 180 gam.

Tiểu Chu ngờ vực: "Anh, làm, gì?"

Tư Thần: "... Bệnh nghề nghiệp. Ngại quá."

Khi mới vào làm việc ở tổ nghiên cứu, Tư Thần đã cân thuốc rất nhiều.

Búp bê nhân ngư nâng cây đinh ba lên, chọc chọc vào lỗ khóa ngăn kéo trên bàn.

Hai lực lượng Thần Quái trực tiếp đối kháng nhau, cuối cùng, cây đinh ba chiếm thế thượng phong.

Ngăn kéo nhỏ bị cạy khóa, bên trong là một xấp tiền giấy.

Tiểu Chu muốn nhặt mấy tờ tiền, nhưng tay nó tròn vo như tay Doraemon, đành phải nói với Tư Thần: "Anh, lấy."

Trước tiên Tư Thần không lấy tiền, mà tò mò nhéo nhéo cái tay nhỏ còn lại của Tiểu Chu.

Quả nhiên, trên "đầu ngón tay" có nam châm, nhờ vậy có thể giữ được cây đinh ba.

Lý giải ở một mức độ nào đó, bạn nhỏ này được thiết kế khá là có khoa học.

Trong ngăn kéo có 10 tờ tiền trị giá 2000, bề mặt có màu trắng nửa trong suốt, hoa văn được in ấn bên trên là hình trái tim và một sợi dây xích bọc bên ngoài.

Ở xã hội hiện đại, đã lâu rồi không còn dùng những tờ tiền giấy như thế này. Mọi người đều đã chuyển sang gói điện tử, mỗi gói cước đều được đăng ký lên cục quản lý, thông tin minh bạch, rõ ràng.

Tư Thần chỉ biết đến sự hiện diện của những tờ tiền này thông qua sách vở.

Ở phía dưới cùng của tờ tiền có một dòng chữ nhỏ: Tiền tệ thông dụng của phòng khám Tâm Hồn.

Điều này càng xác minh cho suy đoán của Tư Thần, "phòng khám Tâm Hồn" không chỉ là tên của bệnh viện này.

"Có muốn đốt cho em không?" Tư Thần hỏi.

Tiểu Chu lạnh mặt trả lời: "Không cần, đây, là, tiền, thù lao."

Tư Thần lấy 6 tờ, đưa cho Dư Liên 4 tờ.

Dư Liên trả lại 2 tờ: "Tiền này tôi không dám lấy nhiều đâu."

Tiền của người chết, ai mà dám xài.

Tư Thần cũng không ép, cậu lại gọi điện thoại.

Lúc này, tiếng chuông vang lên từ hai phía. Một ở bên trái; một chỗ khác là ở trên lầu.

Tiêng chuông reo vang "Đinh đinh!", dồn dập liên tục như đòi mạng người.

Bây giờ trước mặt bọn họ có hai lối rẽ.

Lối đầu đi đến nhà ăn bên trái; lối thứ hai đi thang máy để lên lầu.

Tư Thần muốn mang Dư Liên đến nhà ăn trước nhưng bị Tiểu Chu kéo lại.

Tiểu Chu chỉ cây đinh ba vào con dao phay trong túi của Dư Liên, gằn từng chữ: "Đây, dao, bà, đầu bếp, nhà ăn."

Tư Thần hiểu ngay, chả trách vì sao bà lão kia lại lái xe đến đây một cách trơn tru như vậy.

Hai chân Dư Liên run lẩy bẩy: "Bố! Đầu bếp kia là người của bệnh viện. Chúng ta không cần cứu đâu đúng không..."


trướctiếp