Cao Duy Xâm Lấn

Chương 33


trướctiếp

Edit: jena

Sau khi nhận thức được kế sách của sinh vật cao duy, Tư Thần chạy nhanh xuống lầu.

Cậu chạy thẳng xuống tầng 10.

Tiếng bước chân ở phía sau đã từ từ dừng lại.

Cảnh tượng ở đây không giống với lúc cậu đi lên.

Mặt tường của tầng 10 không được trét xi măng, giống với những tòa nhà lát gạch cổ xưa, Tư Thần chỉ từng nhìn thấy những bức tường như thế này trong những bộ phim tài liệu lịch sử.

Giữa hành lang có bóng đèn kích hoạt bằng giọng nói tỏa ra ánh sáng vàng cam.

Bóng đèn sáng ngời, chiếu rọi hai bên vách tường dán những khẩu hiệu được sơn mực đỏ.

Tư Thần nhìn qua, tất cả đều là những bảng quảng cáo như "□□XXXXX", "Sửa ống nước: XXX", "Mở ổ khóa XXX"...

Ở giữa bức tường ngổn ngang quảng cáo, cậu phát hiện một thông tin hữu ích.

"Phòng khám Tâm Hồn, luôn luôn quan tâm đến sức khỏe tinh thần. Liên hệ qua số điện thoại XXXX (Bác sĩ Hùng).

Thông tin này được viết ở trên trần nhà hành lang.

Tư Thần tiến lại gần, ngửa đầu, mở đèn pin, hơi nheo mắt lại.

Số điện thoại của bác sĩ Hùng bị một vệt sơn đen che kín.

Phía dưới còn có mấy hàng chữ chi chít: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng", "Lừa đảo! Không cần tin", "Vô cùng xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ rất nhớ con".

Không khí ngày một lạnh lẽo trên dãy hành lang dài, không có một bóng người, càng không có dấu vết ẩu đả.

Tuy Dư Liên sợ ma quỷ nhưng vẫn là một tiến hóa giả cấp Hai, quỷ bình thường chỉ có thể gặm c4n hắn từ từ.

Ở đây không phải là hiện trường đầu tiên.

Tư Thần tiếp tục đi xuống dưới. Nhưng cảnh tượng trong dự đoán lại không xuất hiện. Cậu quay về tầng số 10.

Con số "10" dán ở giữa cầu thang như đang cười nhạo cậu.

Quả nhiên, là quỷ đả tường.

Tư Thần không di chuyển, cậu đứng suy nghĩ dưới ánh đèn.

Cậu khởi động con mắt nhân tạo, tìm kiếm vị trí của Dư Liên.

Tư Thần cũng không hi vọng gì nhiều, không ngờ cột sóng của Dư Liên lại xuất hiện trên đỉnh đầu cậu.

Cậu leo cầu thang lên trên. Mười mấy giây sau, cậu lại quay trở về tầng 10.

Tư Thần giơ đèn pin nhìn về phía tầng 11. Nơi đó đang có một màn sương đen bao phủ, ánh sáng không thể xuyên qua.

Cậu lớn tiếng gọi: "Dư Liên, anh đang ở đâu?"

Trên đỉnh đầu có động tĩnh, giọng nói của Dư Liên mang theo tiếng nức nở nhưng đồng thời cũng là nỗi vui mừng: "Con ở đây! Bố ơi! Con trai ngoan của bố đang ở đây!"

Tư Thần: "... Anh đang ở tầng mấy?"

"Tầng 11!" Dư Liên hô to với nơi phát ra giọng của Tư Thần: "Tôi vẫn đang đi xuống dưới, tới chỗ giao nhau giữa tầng 11 với tầng 10 thì đụng một cái... Ôi chao, vãi lắm, tôi cũng không biết nói cho cậu nghe như thế nào, nói chung là đụng vào một người đang bò trên mặt đất."

"Hai chân sau của người đó quặt lên cổ, cứ như thế mà bò trên mặt đất, cả người toàn là máu. Tôi con mẹ nó sợ tới mức đầu đập lên trần nhà, sau đó chỉ biết quay đầu bỏ chạy."

Cơn chấn kinh của Dư Liên hẳn là chưa dứt, tốc độ nói cực nhanh, nghẹn ngào nói xong thì thở d0c: "Vốn tôi muốn tìm cậu, kết quả là vẫn ở mãi một chỗ không thoát ra được. Còn sinh vật cao duy kia thì lại không thấy đâu. Anh trai, cậu còn ổn không? Đèn pin của tôi không biết ném đi đâu rồi, bây giờ không thấy gì hết."

"Tôi đang ở tầng dưới." Tư Thần: "Anh đi xuống thử xem."

Hai chân của Dư Liên lại run lẩy bẩy. Hắn nhìn hành lang tối đen như mực, lấy hết can đảm đi xuống vài bước.

Tư Thần nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Cậu giơ đèn pin lên, chiếu thẳng vào ngõ ra hành lang.

Trong màn sương đen, một cánh tay tái nhợt vươn ra, đầu ngón tay run rẩy như đang sờ cái gì đó.

Giọng của Dư Liên run lên: "Anh ơi anh ở đâu, tôi lạnh muốn đóng băng luôn rồi, ở đây lạnh quá."

Tư Thần cũng cảm giác được. Cái lạnh này hoàn toàn không liên quan đến hoàn cảnh ở đây, mà là cái lạnh tỏa ra từ sâu trong tâm hồn, xông thẳng đến đỉnh đầu.

Con mắt nhân tạo xác định được hình dáng mơ hồ trong màn sương.

Tư Thần im lặng một lát, giơ tay lên, đan mười ngón tay vào nhau.

Dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi cậu kéo Dư Liên ra khỏi màn sương, Tư Thần vẫn không nhịn được mà tê dại cả da đầu.

Hai chân Dư Liên bị bẻ quặt ra sau lưng, vòng qua bả vai rồi vòng xuống cổ, hai gót chân hướng ra trước.

Thứ vặn vẹo không chỉ có người hắn, mà còn có cổ.

Cổ Dư Liên bị bẻ gãy sang trái, hẳn là đã chịu một ngoại lực tác động vô cùng mạnh.


trướctiếp