Cao Duy Xâm Lấn

Chương 32


trướctiếp

Edit: jena

Dư Liên kéo cổ về lại vị trí cũ, xoay xoay đầu nắn lại khớp.

Không hiểu vì sao Trường Sinh Uyên lại phát ra một tiếng thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tư Thần bỗng nhiên hơi thèm cổ vịt ngon*.

*cổ vịt Juewei của tập đoàn Juewei Food Co.

Cậu xấu hổ, ho khan giấu đi sự đói bụng: "Đối với lần cao duy xâm lấn này, anh nghĩ sao?"

Dư Liên trầm tư: "Vừa lúc cao duy xâm lấn bắt đầu, người bạn đồng hành của tôi nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ. Sau khi cậu ta nhận điện thoại, cậu ta liền đòi đi cứu mẹ, sau đó từ chối hành động với tôi. Theo lý thuyết, cậu ta là tiến hóa giả cải tạo theo phương hướng cơ giới, không thể dễ dàng bị ảnh hưởng bởi sự kiện Thần Quái."

"Sau đó, tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại. Tôi quăng điện thoại vào thùng rác, không bắt máy. Nhưng khi tôi đi ngang qua quảng trường, màn hình LED trên tòa nhà cao tầng bỗng nhiên sáng lên, TV phát ra âm thanh của một người, gã nói gã là bác sĩ chữa trị của tôi..."

Tư Thần ngắt lời hắn: "Vậy anh nhìn thấy bộ dáng của gã rồi?"

Dư Liên mờ mịt lắc đầu: "Màn hình chỉ là sáng lên một mảng lớn, chỉ có âm thanh, không có hình ảnh."

"Tôi bịt lỗ tai lại, đi theo hướng dẫn đến đây. Mới vừa vào phòng, bên ngoài liền phát tiếng giới thiệu."

"Có người gõ cửa, lý trí tôi biết đó là những thứ giả dối lừa bịp, nhưng đầu óc tay chân lại không thể khống chế, trong đầu toàn là hình ảnh của người nhân viên bị ngộ sát đến tìm mình. Tôi có thể cảm giác mình đánh mất cả dũng khí và hi vọng, nhưng không có cách nào thoát ra ngoài, thậm chí còn có suy nghĩ chờ chết."

Tư Thần: "Trải nghiệm của tôi và của anh không khác nhau lắm. Trên đường đi, tôi nhặt được bốn con búp bê hình người. Sau khi đến đây tìm anh, tôi nhìn thấy một con gấu bông cầm búa đang gõ cửa. Tôi cảm thấy những món đồ chơi này là thủ đoạn công kích của "bác sĩ"."

Hai mắt Dư Liên phát sáng: "Đặc tính của nền văn minh Thần Quái lộ rõ nhất khi căn cứ vào hiện thực! Hình thái của "bác sĩ" có lẽ liên quan đến thú bông, có khả năng đang lẩn trốn trong những món đồ chơi ngẫu nhiên!"

Tư Thần: "Đúng, không sai. Hơn nữa anh có cảm thấy rằng một đường đi đến đây, người có hơi ít không?"

Cứ cho là 100 mét sẽ 1 người, quãng đường Tư Thần đến đây là 2 km, nhưng chỉ gặp đúng mỗi Dư Liên.

Dư Liên: "Hừm, cái này... Tôi cũng không biết. Trong không gian gấp khúc, phần lớn mọi người đều hạn chế gặp nhau."

Không phải ai cũng đi riêng lẻ như Tư Thần, hơn nữa cậu còn có thể dùng máy rà quét năng lượng những người xung quanh.

Ở đây, mọi người đều tuân theo những quy ước ngầm không nói ra, ví dụ như không nói chuyện với người lạ.

Nếu không phải Tư Thần cứu hắn, chưa chắc Dư Liên đã nói ra những chuyện này.

"Tôi đến đây là vì tôi có máy đo lường, kiểm tra những vật phẩm cao duy có cấp bậc cao, máy đó thường được gọi là đạo cụ." Dư Liên nhìn xích sắt treo trên người Tư Thần: "Xích sắt của cậu cũng là đạo cụ, nhìn qua có vẻ chất lượng không tồi."

Nói xong, hắn tiếp tục ở trong phòng tìm đồ.

Phòng ở tuy không lớn nhưng vì không có đèn, không gian rất tối. Dư Liên ngậm đèn pin, vốn không có ấp ủ nhiều hi vọng, đột nhiên đạo cụ đo lường bắt đầu chớp tắt ánh sáng xanh.

Thứ khiến cho đạo cụ sáng đèn là một cái gương đặt ở trước bàn trang điểm.

Gương hình tròn, tuy chưa biết giá trị là gì nhưng dù sao cũng là vật phẩm cấp cao, đem ra ngoài có thể bán được chút tiền.

Dư Liên vui vẻ, cầm cái gương lên, hơi xấu hổ: "Anh trai, thứ này... là tôi tìm thấy, nên là tôi lấy nha?"

Tư Thần trả lời: "Anh lấy đi."

Giết người cướp của là hành động của nhân vật phản diện, Tư Thần sẽ không làm.

Dư Liên trong lòng rạo rực, lấy túi thu dụng ra.

Hắn đặt cái gương lên bàn, mở túi thu dụng bằng plastic.

Ánh trăng ngoài cửa sổ soi rọi vào, khi chiếu lên mặt gương đã phản quang vô cùng chói mắt.

Có người đang nằm trên lưng cậu.

Là một người mặc váy trắng.

Đầu của người nọ đang tựa lên vai Tư Thần, hai tay ôm lấy cổ cậu, như một con koala đu trên cây.


trướctiếp