Cao Duy Xâm Lấn

Chương 31


trướctiếp

Edit: jena

Đêm vẫn chưa kết thúc.

Bình Lâm. Không gian gấp khúc. Khu dân cư.

Dù giá nhà có thấp hơn nhưng phòng ốc ở đây cũng giống với Khu An toàn, đều là những căn phòng rộng mười mấy mét vuông.

Trên hành lang, các cánh cửa san sát đối diện nhau, giống như các căn phòng nối dài trong ký túc xá.

Trên góc tường truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

"Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện ngoài ý muốn."

"Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện khi xưa vào đêm nay. Tôi là bác sĩ chữa trị tâm hồn cho cậu, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ."

Giọng nói vẫn ôn hòa như cũ nhưng không biết vì sao, khán giả có thể nghe thấy được chút cảm giác mặt mũi của MC bị bầm dập.

"Lúc trước kể đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, Dư Liên là một người mới của tổ chức, là một chiến sĩ ưu tú, đồng thời là một vị thân sĩ ưu nhã."

"Những người quen biết với Dư Liên đều ca ngợi anh là một người tốt, trọng tình trọng nghĩa. Vì vậy anh cảm thấy chuyện đạo đức ngày một suy tàn, đồng tiền lên ngôi trong xã hội là một chuyện khó mà chấp nhận nổi."

"Từ nhỏ anh đã thề rằng sẽ giúp đỡ người thiện, bài trừ cái ác, cưu mang những người khó khăn... Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đã trở thành một nhân viên ngân hàng, là một công việc khá tốt."

Một người đàn ông nấp ở trong phòng thấp giọng mắng một câu: "Má *, sao lại tới đây nữa? Dây dưa mãi không hết."

Dư Liên là người mặc tây trang đã có ý tốt nhắc nhở Tư Thần trước khi cao duy xâm lấn bắt đầu.

Bọn họ vốn có một nhóm hai người.

Nhưng khi cao duy xâm lấn xảy ra, bạn đồng hành của Dư Liên đã tách ra.

Sau khi người đó nhận một cuộc điện thoại thì khóc lóc nói muốn đi "Cứu mẹ", khuyên như thế nào cũng không quay trở lại.

Dư Liên đành phải một mình lên đường, dựa theo máy quét đến khu đào quặng.

Máy quét có thể biểu hiện những khu vực có năng lượng cao trong không gian gấp khúc.

Dư Liên không ngờ rằng ở một khu dân cư bình thường, cũ kỹ thế này lại có thứ gì đó đáng giá.

Giọng nói giới thiệu vẫn tiếp tục: "Thế nên, khi phát hiện một thi thể trên xe khách mình đang đi, Dư Liên đã lựa chọn không báo nguy trước."

Dư Liên đang lục lọi đồ, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc.

Hắn chưa hề kể cho ai nghe về chuyện này!

Người giới thiệu tự xưng là "bác sĩ", sao lại biết được?

Bác sĩ phì cười: "Một người phụ nữ nói cho anh rằng thi thể giấu trong túi đó là chồng của cô, là một tên tội phạm hi3p d4m, đồng thời cũng bạo hành gia đình mình. Trong một lần tranh chấp, cô đã lỡ tay gi3t ch3t..."

"Người phụ nữ khóc quá đáng thương. Dư Liên cũng đau lòng vô cùng."

"Vì vậy Dư Liên không chỉ không báo nguy mà còn giúp người phụ nữ xử lý thi thể. Bọn họ đã lái xe, vứt xác của người chồng kia vào vùng đất trống."

"Trước khi tách ra, người phụ nữ còn nói với anh: "Cảm ơn anh, anh là một người tốt."".

"Nhưng ngày hôm sau trở về nhà, Dư Liên nhìn thấy lệnh truy nã ở trên TV. Người phụ nữ là tội phạm truy nã, là một tiến hóa giả có đặc tính mê hoặc nhân tâm, trước đó một ngày vừa gi3t ch3t một nhân viên của cục an ninh."

"Dư Liên đáng thương đã trở thành đồng lõa, nhưng anh lại không dám thừa nhận. Vì anh còn cần công việc, cần duy trì cuộc sống ngăn nắp thường lệ, cần tiếp tục giữ gìn thể diện "tấm gương sáng cho người khác". Anh là niềm kiêu ngạo của cha mẹ. Anh không thể vào tù được, đúng không?"

Gương mặt của Dư Liên trở nên trắng bệch trong phút chốc, cả người cứng đờ.

"Không phải là không báo, mà là thời điểm chưa đến. Bây giờ, đã 17 năm trôi qua, oan hồn đã tới đòi mạng."

"Lần này, người phạm sai lầm là anh. Anh sẽ làm như thế nào đây? Bác sĩ cũng rất tò mò."

Ngoài hành lang, bốn bề chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Cốc, cốc, cốc." Ba lần.

Dư Liên là một tiến hóa giả, thính giác rất nhạy, hắn có thể nghe thấy tiếng đập cửa xuất phát từ hành lang bên trái.

Cửa phòng số 1 bị gõ. Dư Liên đang ở phòng số 12 ở bên phải.

Vì không có ai mở cửa, sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, cửa số 2 lại được gõ tiếp.

Vẫn là ba lần như cũ.

Tiếng gõ cửa đều đều như nhịp trống, từng chút từng chút gõ vào tim của Dư Liên.

Trán hắn toát mồ hôi lạnh, trong lòng là nỗi chột dạ và hoảng loạn trước nay chưa từng có.

"Tại sao..." Thậm chí hắn còn muốn c4n móng tay: "Trước nay tôi chưa từng nói với ai, không thể có người biết được."

Người có hoài nghi như vậy ở trong không gian gấp khúc còn rất nhiều.

Đây không phải lần đầu tiên Dư Liên đối mặt với Thần Quái, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng nơi này tà đạo hơn so với những không gian gấp khúc khác rất nhiều.

Chúa tể của không gian gấp khúc này sẽ đào bới trong nội tâm của con người về những quá khứ họ không muốn nhớ lại; dưới danh nghĩa của "chữa bệnh", bắt tất cả phải đối diện với đau khổ thêm một lần nữa.


trướctiếp