Cao Duy Xâm Lấn

Chương 106


trướctiếp

Edit: jena

Tư Thần cố gắng tiêu hóa những câu nói của Tống Bạch.

Trong rừng, có hai con đường.

Con đường thứ nhất là sống vô tri nhưng hạnh phúc, cậu không cần biết chân tướng của thế giới, cũng không cần gánh vác hy vọng và trách nhiệm.

Thật ra những gì cậu muốn khi còn nhỏ cậu đã có được, thân phận, địa vị, tài phú. Cậu có thể dừng lại ở đây.

Khi còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của cậu cũng không thể so sánh với cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.

Con đường thứ hai là sống một cách thanh tỉnh. Tư Thần sẽ trở thành một người thừa kế, được bồi dưỡng để đi tìm chân tướng của thế giới này, có khả năng sẽ không bao giờ có thể sống bình an. Cậu sẽ đi trên một con đường khác mọi người, nặng nề hơn nhiều. Đó là con đường mà Bạch Đế đã đi khi xưa.

Tống Bạch im lặng chờ đợi.

Tư Thần không trả lời ngay mà hỏi: "Thầy, nếu thầy có thể sống thêm một lần nữa, vì sao thầy lại không tiếp tục?"

Tống Bạch trào phúng cười cười: "Thầy muốn, nhưng muốn cũng không thể được. Lần đầu không thành công, lần thứ hai cũng không dược. Nếu lần thứ ba cũng không thì thầy tin rằng có một số thứ sẽ bị hủy diệt."

Ông kiêu ngạo không ai bì nổi, vĩnh viễn tin tưởng vào một ngày chiến thắng. Ông có thể tình nguyện tin rằng thất bại là do số mệnh con người yếu ớt hoặc tuổi thọ quá ngắn chứ không chấp nhận bản thân ông vô năng.

Diện mạo của Tống Bạch vẫn còn trẻ, đôi mắt hai tròng đen trắng phân biệt rõ ràng. Ông luôn dùng tròng mắt đen nhìn trời, tròng mắt trắng nhìn người.

Tư Thần không nhịn nổi, tiếp tục hỏi: "Thầy, bây giờ thầy bao nhiêu tuổi?"

Tống Bạch mặt không cảm xúc đáp: "18. Đàn ông luôn trẻ cho đến khi chết."

Tư Thần: "..."

Tư Thần suy nghĩ một chút mặt lợi mặt hại, sau đó chậm rãi đáp: "Em chọn số 2."

Cậu cũng không có lý tưởng cao đẹp hay khát vọng lớn lao.

Tư Thần biết mình không phải là một con rồng bị vây khốn ở vùng nước cạn, cậu chỉ là một con linh cẩu sống không từ thủ đoạn. Nếu có một hệ thống đem lại lợi ích cho cậu, cậu cũng sẽ không để ý hệ thống đó sẽ áp bức bao nhiêu người, cũng không quan tâm phía sau cuộc sống an nhàn của mình có bao nhiêu tro cốt của người bình thường.

Nhưng nếu đã biết được thì không thể không đi.

Dù mỗi một lựa chọn nghe qua có vẻ đều có thể dễ dàng chết ngoài ý muốn.

Bây giờ Tống Bạch trông có vẻ thật lòng, nhưng lòng người là một ẩn số phức tạp.

Đem hy vọng sống sót ký thác vào sự thương hại của người khác là một chuyện rất đáng thương.

Trên mặt Tống Bạch không có cảm xúc dư thừa nào: "Tốt lắm."

Ngón tay ông gõ gõ trên mặt bàn: "Bây giờ chúng ta nói đến chuyện của Trường Sinh Uyên, gọi nó ra đi."

Tư Thần thấp giọng gọi: "Tiểu Uyên."

Trường Sinh Uyên sợ hãi, chui ra khỏi người Tư Thần, gắt gao ôm lấy cánh tay Tư Thần.

Nó rất sợ Tống Bạch.

Tống Bạch đối với một cục thịt dư rớt khỏi người hoàn toàn không có chút tình cảm gì.

Nhưng lúc này ông lại có cảm giác tức giận vì con nhỏ không nghe lời mẹ.

Ngón tay Tống Bạch cong lên giữa không trung, một ngọn gió nhỏ liền nhấc thân thể của Trường Sinh Uyên lên.

Nó giống như bồ công anh bay vào lòng bàn tay Tống Bạch.

"Chi! Chi chi!" Trường Sinh Uyên sợ hãi tiết ra dịch nhầy, theo bản năng hướng về phía Tư Thần xin giúp đỡ: "Mẹ ơi... Mẹ!"

Tư Thần thiếu chút nữa đã đứng lên, nhưng bị Tống Bạch liếc mắt thì đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống.

Tống Bạch nhấc xúc tu của Trường Sinh Uyên, kiểm tra thân thể của nó.

Những cục nhọt trên người Trường Sinh Uyên run rẩy liên tục.

"Gần thành niên." Giọng nói của Tống Bạch vô cùng bình tĩnh: "Ph4t dục tốt, đối với độ tuổi này của Trường Sinh Uyên cũng tạm chấp nhận được."

Thật ra đánh giá của Tống Bạch hơi bất công.

Trường Sinh Uyên đều sống nhờ vào cơ thể mẹ để trưởng thành vì cơ thể mẹ cung cấp đồ ăn cho nó. Cơ thể mẹ thường ở cấp Năm đến cấp Tám, khi muốn đút cho con ăn thì rất dễ dàng.

Nhưng Trường Sinh Uyên này trưởng thành cùng Tư Thần.

Để cung cấp đồ ăn cho nó, cậu đã nhiều lần phải vào sinh ra tử.

Mà trong quá trình trưởng thành của Tiểu Uyên còn có sự giúp đỡ của váy trắng, Đồ Linh và các vị cha kế khác, thực đơn hỗn tạp nhưng phẩm chất không hề thấp.

Trường Sinh Uyên ăn giỏi, nhưng thứ ăn được cũng hạn chế, thân thể không tốt, ăn quá nhiều sẽ căng chết.

Trình độ nuôi dưỡng của Tư Thần vừa vặn nằm giữa làn ranh giữa chết và không chết.

Nói đơn giản thì nếu tự tay Bạch Đế nuôi thì trình độ cũng sẽ tương tự như vậy.

Nhưng Tư Thần cũng không biết.

Cậu bị những lời của Tống Bạch chọc tức, lại nhớ đến những ngày Trường Sinh Uyên lúc no lúc đói, cậu hạ quyết tâm sau này vào không gian gấp khúc sẽ tìm thêm nhiều đồ ăn cho con trai hơn.

Tống Bạch vừa buông tay, Trường Sinh Uyên liền như một cái chong chóng nhào vào người mẹ mình.

Tống Bạch nói: "Nhìn trạng thái của con và nó, không thể đợi được nữa."

Tiến hóa sinh vật có hiện tượng áp chế cấp bậc, rèn luyện đến mức cao nhất của một cấp rồi mới nghĩ đến cách chuyển sang cấp tiếp theo.

Ví dụ như Tống Thanh Ngọc đã sống như vậy.

Dựa theo trạng thái của Tiểu Uyên, nó đã sớm có thể lên cấp Năm nhưng lại mạnh mẽ áp chế xuống cấp Bốn.

Vì nguồn năng lượng dư thừa đó nên Tư Thần có thêm một cái đuôi nhỏ.

Tư Thần "dạ" một tiếng. Cậu da mặt mỏng không dám nói thẳng, nhưng đây chính là lý do chủ yếu cậu thi lên thạc sĩ.


trướctiếp