Cao Duy Xâm Lấn

Chương 105


trướctiếp

Edit: jena

Xích Ảnh lao vun vút trên các nẻo đường của thành Bạch Đế.

Tống Bạch bật một bài nhạc, là của một nam ca sĩ của thế kỷ trước.

Tiếng hát chậm rãi vang lên, xé rách không khí quạnh quẽ.

Tư Thần sờ tay lên gáy, hai cái lỗ đã khép lại.

Lúc nãy cậu đã tắm nhờ trên xe của Tống Tử Ngọc, cũng thay luôn một bộ quần áo khác, sữa tắm có mùi sữa nhàn nhạt.

Cậu nhìn sông Xuân đang xuôi dòng ngoài cửa sổ: "Thầy, bây giờ mình đi đâu vậy?"

Tống Bạch muốn nói "tìm chỗ để ăn con" nhưng cảm thấy không thể nói, rất vất vả mới lừa được học trò lên xe, không thể để nó nhảy xuống xe bỏ trốn nữa, cuối cùng phải nuốt ngược lời này vào.

"Về nhà, cất hết mấy cái hộp thu dụng kia. Sau đó nói chuyện về Trường Sinh Uyên thành niên trong người con."

Để thuận tiện, Tống Bạch thường ngủ ở trường hoặc vào khách sạn, nhưng ông vẫn có nhà ở đàng hoàng.

Ngôi nhà này so với thân phận của Tống Bạch thì có chút nhỏ, ở một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố Bạch Đế. Ông ở tầng cao nhất, tầng 328, rộng 300 mét vuông, được trang hoàng như ngôi nhà trong trí nhớ của số 13.

Tòa cao ốc cao như núi, gọi là cao ốc Bạch Đế.

Mà đường cái của trung tâm của thành Bạch Đế chỉ đâm xuyên qua tầng 88.

Ở đây là kiến trúc cao nhất của thành Bạch Đế, gần như có thể quan sát toàn bộ thành phố. Đôi khi Tống Bạch sẽ nhìn qua cửa sổ, quan sát dưới mặt đất, có cảm giác như đang quan sát vương quốc của mình.

Khi đến nơi đã là hoàng hôn.

Trong nhà Tống Bạch vô cùng sạch sẽ, không có bụi, nhưng cũng không có sinh khí.

Tư Thần có chút ngoài ý muốn: "Em còn nghĩ thầy sẽ ở một nơi nào đó vắng người."

Hoặc là ở nơi nào đó có tính ẩn nấp cao.

Tống Bạch đáp: "Thầy ở đâu cũng giống nhau."

Đây là một sự tự tin mạnh mẽ và tuyệt đối.

Thậm chí ông cũng không cần giải thích nhiều với Tư Thần.

Ông kéo quầy lưu trữ, lấy ra một đống chứng từ bất động sản: "Chọn cái mà con thích đi."

Tống Bạch không thể chấp nhận việc Tư Thần ở trong ký túc xá công ty.

Dù ký túc xá của tập đoàn Xà Trượng cũng không tệ lắm.

Không biết là ai truyền ra lại nói Tống Bạch thích mua nhà, toàn thu mua bất động sản. Nhưng những thứ này đều là do người khác đưa đến, phân bố rộng rãi ở các Khu An toàn.

Tư Thần: "..."

Cậu trầm mặc một lát, xem thử những chứng từ bất động sản này, có nhà đã mua từ 150 năm trước, trên giấy còn kẹp một con chip SID, giá thị trường thấp nhất có 9 chữ số 0.

Cậu cất lại: "Quý quá, thưa thầy."

Tống Bạch cởi áo khoác, ném lên sô pha: "Con phải học làm quen, sau này người lấy lòng con sẽ rất nhiều. Thầy không muốn can thiệp vào việc xã giao của con, nhưng trừ khi có một ngày con vượt qua thầy, bằng không, trong mắt những người khác, con mãi mãi là học trò của thầy. Con đi ra bên ngoài đã đại biểu cho ý chí của thầy. Thầy không hy vọng con sẽ bị chút ơn huệ nhỏ bé thế này cám dỗ."

Tống Bạch lấy đồ cột tóc, quấn cho mình một cái đuôi ngựa thấp thấp: "Đi với thầy."

Trong nhà có một cái thang máy để lên tầng trên cùng.

Tầng trên cùng là một kho hàng. Cánh cửa kho hàng rất lớn, còn có một ác ma ba đầu có đôi cánh khổng lồ.

Vì là phù điêu nên đầu của ác ma được khắc họa sinh động như thật, thậm chí Tư Thần còn nghĩ rằng nó đang sống.

Thật ra, Tư Thần đoán không sai.

Tống Bạch đến trước cửa, phù điêu trên cửa liền mở miệng: "Tống Bạch? Sao hôm nay lại đến đây? Tôi cảnh cáo ông, đừng có ném mấy thứ rác rưởi vào bụng tôi nữa..."

Tống Bạch ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp mở cửa sắt.

Bên trong cánh cửa là một dải ngân hà.

Diện tích mênh mông không thấy điểm cuối, một đống trang bị thu dụng đang trôi nổi giữa ngân hà.

Hai mắt Tư Thần mở to, giống như người nhà quê lần đầu lên thành phố.


trướctiếp