Đã Từng Bỏ Lỡ

Chương 2


trướctiếp

Trời ạ! Cái con bé này sao lại đi khai tút tùn tụt như thế chứ. Nó không biết là bản thân đã gây ra họa đâu nên còn định nói tiếp, cũng may là tôi lên tiếng trước.

– Bông! Nói thế đủ rồi con.

– Mẹ ơi, em Bông còn chưa nói địa chỉ nhà mình mà.

Tôi đi đến bế con lên, sẵn lấy khăn giấy trên bàn lau mặt cho nó:

– Thôi, không cần đâu con.

– Thế lỡ chú ấy không biết rồi mang em Bông đi lung tung thì sao ạ?

Lúc bắt đầu đi học mẫu giáo, tôi sợ con ham chơi, đi lạc nên ngày nào cũng dạy nó nói các thông tin cá nhân, để có chuyện thì còn nhờ người khác giúp. Thật không ngờ, bé con của tôi lại nhớ bài kỹ lưỡng đến mức này.

– Có mẹ ở đây rồi. Em Bông không sợ bị lạc đâu.

Em đến đây mới chịu gật gù đáp:

– Vâng ạ.

Bông được tôi bế trên tay, chỉ vài phút sau đã ngáp ngắn ngáp dài:

– Mẹ ơi, em Bông muốn về nhà.

Tôi biết giờ đã quá trễ với con rồi, bé hẳn là buồn ngủ lắm. Vuốt lưng con, tôi tiện tay đẩy đầu Bông lên vai:

– Mẹ biết rồi. Em Bông đợi mẹ tí nhé. Chút mẹ đưa em Bông về.

Bông dụi mắt vài cái, không còn sức vâng vâng dạ dạ như mọi khi nữa mà tựa vào vai tôi, ngáp thêm một cái rồi mơ màng nhắm mắt.

Hình ảnh nãy giờ của mẹ con tôi đều bị một người thu cả vào tầm nhìn. Thôi thì đằng nào cũng bị phát hiện rồi, chạy cũng không thoát được.

– Chú có muốn nói chuyện với con ngay bây giờ không ạ?

– Không! Mai gặp tôi, giờ về nhà cho con ngủ đi.

– Dạ! Vậy con xin phép về trước.

Dù sao con tôi ngủ như thế này cũng rất bất tiện, mà sếp tổng đã bảo tôi về, tôi tất nhiên là nên biết điều.

Về đến nhà, tôi đặt Bông lên giường, đắp chăn cho bé rồi thẫn thờ mãi tới khuya. Công việc không thể tập trung làm tiếp, còn mắt lại nhắm hoài vẫn thức.

Tôi lật người, ôm bé con vào lòng. Bông ngủ say rồi, tiếng thở đều đều của con làm tâm tình tôi vơi đi không ít phiền muộn. Nhìn kỹ con tôi cũng đáng yêu đó chứ. Hai quả má phúng phính véo rất đằm tay. Lông mi dài cong vút, miệng chúm chím hay cười. Dễ ghét như này, vậy mà tôi lại từng có ý định bỏ nó.

Đó có lẽ là giai đoạn khủng hoảng nhất trong cuộc đời tôi. Khi bản thân chỉ là một cô gái 22 tuổi, vừa kết thúc chương trình đại học thì một chuyện xảy đến làm thay đổi toàn bộ tương lai của tôi sau này.

Vào một đêm mùa hè oi ả, tiếng ve râm ran náo loạn cả một góc sân rộng lớn. Tôi nằm dài trên giường, check lại gmail một lần nữa. Tốt nghiệp xong, nỗi sợ lớn nhất của tôi là thất nghiệp.

Mặc dù trong nhà không ép tôi ra ngoài kiếm tiền. Nhưng bản thân lại cảm thấy áp lực về việc này. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, được bà của chú nhận nuôi từ năm 10 tuổi, bao năm qua người phụ nữ tuyệt vời ấy đã chăm sóc tôi quá nhiều rồi. Giờ cũng tính là đủ lông đủ cánh. Cố không thiếu thốn gì cả nên chẳng đến phần tôi phụng dưỡng. Nhưng ít nhất, tôi phải tự lo cho mình, không thể mãi là kẻ ăn bám được.

Chỉ là mong muốn và thực tại thật sự quá khác nhau, tốt nghiệp được 1 tháng rồi, hồ sơ cũng gửi khắp các công ty lớn nhỏ. Nhưng tôi lại chỉ có thể nhìn bạn bè từng đứa từng đứa tìm được chỗ làm ổn định. Nghĩ cũng lạ, cái thành phố này rộng lớn như thế, lý nào tấm bằng loại giỏi của tôi lại mất giá đến vậy.

Đang mải suy nghĩ thì điện thoại báo có cuộc gọi đến. Tôi liếc qua số trên màn hình, lười nhát nhìn nó đổ chuông một hồi mới nhấc máy:

– Alo!

Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng đáp lại tôi bằng một chất giọng lanh lảnh:

– Em yêu khỏe không? Đã nhớ anh chút nào chưa?

Biết là con bạn đang đùa nên tôi cũng nhiệt tình phối hợp:

– Khỉ gió, anh yêu nói chuyện không biết ngượng mồm à. Anh nói yêu em mà sao anh còn bỏ em theo trai thế hả?


trướctiếp