Đã Từng Bỏ Lỡ

Chương 1


trướctiếp

Cuộn mình trong tấm áo len, tôi vô cùng quan ngại về vấn đề thời tiết ở nơi mình đang sống. Với một đứa có khả năng thích nghi kém như tôi thì dường như 4 mùa thay phiên nhau là một điều rất phiền toái. Mới vài tháng trước, bản thân còn muốn chui vào ngăn đông tủ lạnh để tránh nóng, mà giờ lại phải ngậm ngùi với cái rét thấu xương rồi.

Mùa đông mới chớm nhưng độ bao phủ của nó là vô cùng xuất sắc. Hai tay tôi dù đã được giấu rất kỹ trong túi áo vậy mà vẫn bị cóng vì sự xâm nhập của những đợt gió mùa. Mùa đông năm nay được báo là lạnh hơn mọi năm, hẳn vì đó mà chứng viêm xoang của tôi cũng thường xuyên ghé thăm hơn trước.

Xuống xe buýt, tôi đi đến nhà thuốc gần đó, mua mấy ngày thuốc xoang rồi mới an tâm đi làm. Tôi tên Thương, là một nhân viên văn phòng, công việc nhàm chán đến mức đôi lúc có thể nhầm lẫn giữa ngày và đêm.

” Ting”

– Chị Thương.

– Chào buổi sáng Nhi.

Tôi vừa bước vào thang máy thì đã gặp cô đồng nghiệp nhỏ hơn mình 4 tuổi. Cô ấy là Nhi, nhân viên mới tuyển của công ty tôi trong đợt thu vừa rồi.

– Tiệc thành lập công ty tối nay, chị có tham gia không ạ?

Tôi nhìn con số đang nhích lên trên biển điện tử. Chậm rãi đáp:

– Không, tối nay chị phải ở nhà với Bông.

– Chị không thể gửi Bông cho ai à? Năm nay công ty mình làm lớn lắm. Bỏ lỡ thì phí đó. Nghe nói còn có chương trình bốc thăm trúng thưởng nữa.

Nếu là tôi của nhiều năm về trước, có lẽ sẽ hồ hởi tham gia. Nhưng từ khi làm mẹ, suy nghĩ của tôi đã thay đổi:

– Bông cả ngày xa mẹ rồi, có tí buổi tối, chị muốn dành thời gian cho con.

Tôi nói đến đây, thang máy cũng mở. Lúc tôi đi ra ngoài thì nghe loáng thoáng tiếng thở dài của cô bạn đồng nghiệp.

Ừ thì tôi thừa nhận rằng bản thân có chút cứng nhắc, ngoài những sự kiện cần thiết, liên quan đến công việc ra, bản thân gần như rất ít giao du bên ngoài. Có lẽ bởi vậy mà dù làm ở công ty này hơn 5 năm nhưng tôi gần như không quá thân thiết với bất cứ đồng nghiệp nào cả. Mà thật ra tôi cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này lắm, bởi tôi là single mom, con tôi đã thiếu một gia đình trọn vẹn nên hể có thời gian, tôi chỉ muốn dành hết để bù đắp cho nó.

Vào bàn làm việc, tôi ngồi vào vị trí của mình, xoay vần một lúc, cứ tưởng là sớm, ai ngờ ngẩng lên thì đã gần 6 giờ tối rồi.

Nhìn đồng nghiệp đã về gần hết. Tôi cũng tranh thủ đứng dậy, thu dọn bàn làm việc rồi chạy vội ra chạm xe buýt. Lúc lên xe, mở điện thoại lên, phát hiện đã có hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ cô giáo của Bông.

Tôi vội gọi lại cho cô, sau vài tiếng tút thì cô của con tôi cũng nhấc máy:

” Alo!”

– Chào cô giáo, tôi là phụ huynh của em Bông ạ.

Giọng đầu dây bên kia ngọt ngào cất lên, không có tí bất ngờ hay tức giận, có lẽ cô giáo đã quá quen với việc tôi đón con trễ thành thử mọi chuyện dường như đều rất bình thường :

“ Vâng, em chào chị. Em tính điện hỏi xem chị có thể qua đón bé sớm được không nhưng mà chị không nhấc máy.”

Tôi nghe đến đây thì áy náy vô cùng:

– Tôi xin lỗi, tôi để chế độ im lặng mà quên khuấy đi mất.

“ Dạ vâng. Đáng lý ra em nên đợi mẹ cùng Bông. Nhưng nay nhà em có việc. Em phải về gấp đành gửi em ấy cho chú bảo vệ.”

– Tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo nhiều nhé.

Kết thúc cuộc gọi, tôi sốt ruột nhìn ngó đường xá, hi vọng có thể đến trường của con sớm hơn một chút.

Trường mẫu giáo của Bông thường kết thúc buổi học vào lúc 5 giờ chiều nhưng vì một số gia đình muốn đón con về sớm nên từ 4 giờ 30 đã có vài bạn nhỏ được về rồi. Lớp giữ trẻ mà, giờ giấc cũng không cần quá nghiêm túc.

Mặc dù giờ giấc rất thoáng nhưng vì tính chất công việc của mẹ nên Bông nhà tôi chưa bao giờ được về sớm cả. Có lúc mẹ bận tăng ca thì em lại trở thành đứa trẻ bị bỏ quên.

Xe buýt vừa dừng, tôi liền hớt ha hớt hải chạy đến trường, nhìn vào phòng bảo vệ thì thấy con đang ngồi trên ghế ăn bánh. Nó không khóc,bình thản đến nỗi khiến cho một bà mẹ như tôi vừa đau lòng lại bất lực.

Ở độ tuổi như Bông, trong hoàn cảnh này, đa số các bé sẽ cảm thấy tủi thân, thậm chí có đứa còn khóc lóc đòi mẹ. Nhưng con tôi lại không vậy, có thể là tôi hay đón em trễ nên bé đã sớm quen với việc này rồi.

– Á! Mẹ.

Bông thấy tôi đứng trước cửa, vui mừng tụt xuống ghế, chạy đến ôm chân tôi.

Bác bảo vệ đang pha trà, nghe giọng nói của bé thì cũng quay lại nhìn.

Tôi gật đầu với bác một cái:

– Con cảm ơn bác!

Bác cười cười đáp tôi:

– Không có gì đâu, hôm nay lại bận à con?

– Dạ, hôm nay công ty có chút việc ạ.


trướctiếp