Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O

Chương 2: Cái mông này rất quý giá


trướctiếp

Trong phòng học yên lặng.

Mọi người đều nhìn ra cửa, chờ đợi một phản ứng.

Vị mới tới này nhìn qua không phải đèn tiết kiệm nhiên liệu, tuy rằng hắn khống chế tin tức tố của mình ổn thoả, nhưng đứng ở đó, cũng làm người ta cảm thấy sợ hãi đến hoảng loạn.

Giản Tùng Ý tuy rằng lợi hại, dù sao cũng chưa có phân hoá, đối mặt với một Alpha như thế, thật sự không nhất định có thể chiếm thế thượng phong.

Nhưng mà vị đại lão này từ đầu tới đuôi đều không có một chút phản ứng, cứ như vậy đứng đó, thần sắc nhạt nhẽo, một ánh mắt dư thừa cũng không cho.

Đúng, một tên tinh tướng giả vờ là người giỏi nhất.

Tập thể lớp 12-1 bóp cổ tay thở dài cho vận mệnh của mình.

Giáo viên chủ nhiệm lão Bạch ngược lại cũng không xấu hổ, cười ngây ngô hai tiếng, chậm rì rì nói: "Ây da, bạn học Giản Tùng Ý vẫn luôn thích giỡn như vậy, thầy thấy hai đứa hợp nhau như vậy, nếu không Bách Hoài em cứ ngồi bên cạnh Giản Tùng Ý đi."

...

Con mắt nào nhìn ra hai người họ hợp ý.

Mà tại lúc tất cả mọi người chờ Giản Tùng Ý hoặc Bách Hoài phản đối, Bách Hoài đã đeo túi xách hai chân dài thẳng tắp bước lớn đi tới, móc ra giấy ăn, tỉ mỉ mà lau bàn.

Giản Tùng Ý liếc hắn một cái, cũng không nói gì, nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.

Bầu không khí quỷ dị khó mà giải thích được, cũng hài hoà khó mà giải thích được.

Trong phòng học lần thứ hai rơi vào im lặng,

Chu Lạc đứng bên cạnh hai bọn họ cứ ngơ ngác như vậy nhìn hai người, trong đầu sửng sốt một hồi, sau đó đột nhiên rùng mình, như là nhớ tới cái gì, thật nhanh thoát khỏi hiện trường.

Bách Hoài.

Nếu như cậu ta nhớ không lầm, năm đó trong nhật ký hàng tuần của Tùng ca viết chính là cái tên này!

Vì để xác nhận chuyện này, Chu Lạc thẳng tắp quẹo vào lớp 12-2 cách vách, chạy đến bên cạnh một nam sinh khuôn mặt tuấn lãng, tóm chặt lấy cánh tay hắn, vội vàng hỏi: "Lục Kỳ Phong, cái tên Bách Hoài này trước kia Tùng ca từng nhắc tới? Tôi nhớ không lầm đúng chớ?"

Lục Kỳ Phong liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu hỏi cái này làm gì? Tôi nói với cậu, cậu có thể trước mặt tiểu Ý tuyệt đối đừng nhắc tới hai chữ này..."

"Tôi nhắc rồi."

"?"

"Tôi không chỉ có nhắc tới, tôi còn nhìn thấy cậu ta nữa."

"??"

"Tôi không chỉ có nhìn thấy cậu ta, tôi còn thấy cậu ta ngồi kế bên Tùng ca."

"???"

"Cậu ta chuyển tới lớp 12-1."

"?...!"

Lục Kỳ Phong ngẩn người, sau đó thấp giọng mắng nhỏ một tiếng: "Tôi đệt, Bách Hoài vậy mà trở về? Tôi còn tưởng cậu ta cả đời sẽ không về Nam Thành nữa."



Phòng học lớp 12-1 im lặng như chết rồi.

Một là bởi vì bầu không khí quỷ dị ở dãy sau, hai là bởi vì lão Bạch tuyên bố chuyện thứ hai.

Ngày mai thi cuối kì.

Chỉ có điều cũng may hiện tại chỉ có lớp 12 đi học lại, không tính là khai giảng chính thức, cho nên mọi mặt đều không quản lý quá chặt chẽ.

Không bắt buộc mặc đồng phục, có thể mang di động, có thể gọi thức ăn ngoài, thậm chí còn chuyên nghiệp cho bọn họ để lại thời gian bổ sung bài tập.

Nghĩ như vậy, Nam Ngoại cũng xem như có nhân tính.

Học sinh ở Nam Ngoại khiêm tốn bày tỏ cảm kích từ tận đáy lòng, bổ sung bài tập cũng càng nghiêm túc.

Ngoại trừ dãy bàn sau của hai người nào đó.

Giản Tùng Ý đeo tai nghe, mặt nhìn ra cửa sổ nằm nhoài trên bàn ngủ, từ cổ áo thun màu đen kéo dài cần cổ trắng nõn không hề phòng bị mà bại lộ trong tầm nhìn của Bách Hoài.

Xương gáy hơi lồi, đường nét lạnh lẽo, trắng nõn trơn nhẵn, cách vải vóc mỏng manh còn có thể nhìn thấy độ cong xương vai của thiếu niên.

Gầy.

Tuyến thể còn chưa phân hoá.

Bách Hoài nhìn 3 giây, thu tầm mắt lại, rũ mi, lấy ra một quyển sách bài tập vật lý sửa đề.

Ngoài cửa sổ mưa một chút cũng không nghỉ ngơi, Giản Tùng Ý ngoài ý muốn lại ngủ rất an ổn.

Đợi đến lúc cậu bị Từ Gia Hành gọi tỉnh, học sinh trong phòng đã đi gần hết, quyển sách bài tập vật lý kia cũng bị Bách Hoài sửa đến không thấy hình dáng ban đầu.

Từ Gia Hành một bên thu dọn tập sách vừa nói: "Lão Bạch nói hôm nay ngày đầu tiên lớp 12 đi học lại, cho mọi người một bước đệm thời gian, sẽ không có tự học buổi tối, Tùng ca cậu về nhà ngủ tiếp đi."

"Ừ."

Giản Tùng Ý hữu khí vô lực đáp một tiếng, một tay đẩy đầu lên, một tay khác bấm tay xoa xoa da dẻ trước mắt, một mặt buồn bã ỉu xìu.

Từ Gia Hành có chút bận tâm: "Tùng ca, cậu không sao chứ, làm sao giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ."


trướctiếp