Hai A Gặp Nhau Tất Có Một O

Chương 1: Alpha A nhất Nam Thành


trướctiếp

Mùa hè ở Nam Thành tổng chính là mùa mưa, vừa tới tháng tám, liền trút xuống không dứt.

Ngoài cửa sổ cảnh trời ảm đạm, nước mưa nện ầm ầm trên cửa kính, trong phòng học tiếng Anh của lớp 12-1 ở Nam Thành, đèn trần sáng loáng, một đám người tụ tập thành một đống, vây quanh một quyển đáp án múa bút thành văn.

"Từ Gia Hành, cậu đến cùng có được hay không, chữ viết xấu như vậy, ai mẹ nó mà nhìn ra?"

"Nói chuyện với ba ba của cậu vậy hả? Không thích thì nghỉ chép, đừng miễn cưỡng."

"Ba ba, con sai rồi. Aiz, ba ba, ba cho con chép bài tiếng Anh, chép bằng cả hai tay, cầu xin ba ba."

Cơn mưa rào náo động cùng với tiếng ồn ào lộn xồn trong lớp học, ở cửa sổ hàng cuối cùng có một nam sinh nằm ngủ trên bàn có chút bất mãn.

Ngón tay đặt sau gáy hơi cuộn lại, buồn bực mà gãi hai cái, sau đó mất công tốn sức mà ngồi thẳng lên, ngửa mặt ra sau, dựa vào lưng ghế, ghế ngả ra sau, cánh tay buồn bã ỉu xìu mà buông xuống, hai cái chân dài lười nhác mà đáp trên đất.

Lông mi tinh xảo đen nhánh mệt mỏi, che lấp thành cái bóng nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn.

Từ Gia Hành ở bàn trước quay đầu lại nhìn, biết đã chọc giận vị đại gia mới rời giường này.

"Tùng ca, tỉnh rồi hả? Có phải tụi tôi ồn quá không?"

"A, không sao."

Từ Gia Hành thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà Tùng ca, cậu vừa mới ngủ trưa, không cần làm bài tập sao?"

Giản Tùng Ý nhấc đuôi mắt: "Cậu nhìn tôi giống người muốn làm bài tập hè không?"

Thiếu niên vì buồn ngủ mà giọng có chút khàn cùng với thiếu kiên nhẫn mà khuếch tán khắp phòng học, đảng phái vùi đầu đầy gian khổ làm bài tập lập tức dừng bút ngẩng đầu.

Thời học sinh của mọi người đều sẽ có hai loại tâm lý, một là thầy cô không phạt số đông, hai là không phạt học sinh hạng nhất, dường như chỉ cần là cùng với thể loại được thầy cô sẽ nâng trong lòng bàn tay này vi phạm quy định thì sẽ không bị phạt nặng.

Mà Giản Tùng Ý hiển nhiên thuộc về loại "được nâng trong lòng bàn tay" kia.

"Tạ ơn Tùng ca không làm bài tập."

"Bộ dáng Tùng ca không làm bài tập làm tôi sa vào lưới tình mất rồi."

"Ngày hôm nay là ngày vì Tùng ca mà động lòng."

Giản Tùng Ý là một thẳng A tinh khiết, thật sự không chịu nổi ánh mắt tràn ngập yêu thương của đám người này, cúi đầu lấy điện thoại từ trong hộc bàn ra, gió thoảng mây bay mà bồi thêm một câu: "Tôi đã nói với lão Bạch, bài tập hè quá đơn giản, tôi tự tìm đề thi để làm."

"..."

Nam Ngoại là trường trung học tư thục tốt nhất Nam Thành, vì để đảm bảo mỗi năm tỉ lệ đậu trên 90%, bất kể là bài thi hay là bài tập, chưa từng có quá đơn giản.

Lần nghỉ hè này nghỉ 25 ngày, phát ra 25 bài tập, 6 môn tổng là 150 bài, tất cả đều chiếu theo trình độ khó nhất của các kỳ thi đại học trước mà ra.

Sau đó tên này nói nguyên nhân không làm bài tập hè là vì quá đơn giản.

Mẹ nó làm sao nói ra được.

Tập thể muốn phát điên.

Mà người nào đó chỉ cúi đầu chơi điện thoại.

Dường như bởi vì vừa nãy thành công tinh tướng tâm tình có chút tốt, cảm giác bực bội lúc mới rời giường tan đi không ít, khóe miệng nâng lên một độ cong ngả ngớn, ghế tựa bên dưới càng không an phận ngả về phía sau, tư thái thanh thản, cả người nhìn qua mang chút xíu hờ hững, bĩ khí.

Phối hợp với lời cậu vừa nói, hiện ra thập phần tinh tướng.

Muốn đánh.

Nhưng mà đánh không lại.

Mọi người cúi đầu, tiếp tục làm bài tập.

Thôi, hòa thuận phát tài, chúng ta rộng lượng một chút.

Trong phòng học rốt cuộc yên tĩnh lại, Giản Tùng Ý đeo tai nghe lên, mở tin nhắn thoại của Đường nữ sĩ mẹ cậu.

【 ––––– Tiểu Ý, hôm nay đi học thế nào? 】


trướctiếp