Trong Mắt Có Kịch

Chương 11: Kim chủ rất lãng mạn


trướctiếp

Trương Mạn Đường không dám nhìn thẳng đến chỗ đang gồ lên một cục đáng sợ kia ở giữa háng của Trương Dạng, quái thú đó cậu đã từng khảo nghiệm rồi, kích thước ấy lớn vô cùng, một lát nữa miệng của cậu không biết có khả năng ngậm lấy nó hay không nữa.

Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, đưa tay về phía trước, tháo khuy quần âu, kéo khóa quần kim chủ xuống. Sau lớp quần lót màu xám kia chính là vật nam tính đêm đó đã làm khó cậu.

Trương Dạng dùng ánh mắt bùng cháy lửa tình nhìn chằm chằm cún con của mình, thấy cậu do dự luống cuống như thế, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, đưa tay mang quái thú tỉnh giấc ra đặt trước mặt cậu.

Trương Mạn Đường hoảng hốt, cả một quá trình diễn ra thật là nhanh, hai mắt cậu lúc này chỉ toàn là hình ảnh vật nam tính thô to nổi lên gân xanh của kim chủ mà thôi:

"Cún con, ngậm lấy đi"

Động tác của Trương Mạn Đường hơi trúc trắc, lúc đầu chưa thể mạnh dạn tiếp cận ngay, một tay nắm lấy vật nam tính nóng bỏng đó, một tay chống ở trên đùi của kim chủ, chậm rãi cúi đầu, há miệng ngậm lấy.

Trương Dạng ngồi ở trên ghế hít thở mạnh, không nghĩ tới cún con của hắn chỉ vừa mới dùng miệng chạm vào đã khiến cho sự thô bạo trong lòng hắn xuất hiện. Hắn đưa tay nắm lấy tóc cậu, ấn mạnh đầu cậu xuống. Trương Mạn Đường bị hoảng hốt, chỉ cảm thấy có vật thô nóng chọc đến tận cuống họng khiến cho cậu không thể thở nổi, hai mắt mở lớn, khóe mắt phiếm hồng ẩm ướt.

Trương Dạng nắm chặt tóc của Trương Mạn Đường, mạnh mẽ dùng sức ấn đầu cậu về phía hắn. Người bên dưới bị hoảng hốt, kháng cự muốn thoát ra, vừa hay tạo thành một đoạn tổ hợp ra vào mạnh mẽ.

Khó thở, đau rát, cơ miệng mỏi nhừ, khóe mắt nhòe đi, là những gì mà Trương Mạn Đường gặp phải lúc này, cậu nức nở, nước miếng chảy xuống ướt cả ghế ngồi. Kim chủ thô bạo quá, hắn lúc này nắm tóc cậu thật đau, tốc độ đó tưởng chừng sẽ khiến cho cậu không thể sống được. Chẳng biết đã duy trì trong bao lâu, cả người cậu run rẩy, nước mắt hòa lẫn cùng nước miếng làm ướt đùi của hắn, hắn lúc này mới chậm rãi buông tay không nắm tóc cậu nữa mà thay vào đó là sự vuốt ve nhẹ nhàng.

Trường Mạn Đường thoát ra được sự khống chế của Trương Dạng, vội vã ho một hồi, cố gắng muốn hít lấy không khí bên ngoài. Bàn tay to lớn của hắn vẫn đặt ở phía sau đầu cầu, chậm rãi mà vuốt ve giống như xoa đầu cún con vậy:

"Ngoan, gọi tôi..."

Giọng nói kia chứa đầy dục vọng, mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm uy hiếp. Trương Mạn Đường hoảng sợ lắc đầu. Vừa mới rồi thật sự rất khó thở, nếu như bây giờ cậu gọi hắn một tiếng daddy chỉ sợ hắn sẽ lại làm ra một màn điên cuồng hơn nữa.

"Nếu như em không gọi thì đừng hối hận"

Ngữ điệu kia thật nhẹ nhàng nhưng tuyệt đối có phân lượng rất lớn, người đàn ông này nói được làm được. Hắn nói cậu sẽ hối hận là đang uy hiếp muốn phong sát cậu hay là sẽ ngay bây giờ điên cuồng dày vò cậu, hay là cả hai. Vừa mới rồi cậu còn cảm thấy kim chủ là người rất dịu dàng, tại sao chớp mắt một cái đã biến thành thô bạo như vậy rồi.

"Daddy..."

Nhìn ánh mắt của cún con ngập nước, Trương Dạng thở dài một hơi, vừa muốn thô bạo trêu chọc cậu đến cùng, vừa lại không nỡ để lại tâm lý trong lòng cậu. Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường về phía mình, bàn tay vuốt ve mái tóc cậu, khàn giọng nói:

"Giúp tôi bắn ra một lần, tôi sẽ tha cho em"

Trương Mạn Đường gật đầu, tuy rằng cuống họng bị chọc phá đến đau rát nhưng chỉ cần Trương Dạng không ở bên mạnh mẽ ấn đầu cậu xuống thì cậu vẫn có thể chịu được.

"Đừng khóc, càng khóc tôi lại càng muốn ác liệt làm em"


trướctiếp