Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 75


trướctiếp

Mùa đông khắc nghiệt, thành phố ở phía bắc có tuyết rơi dày đặc.

Cơn gió lạnh buốt thổi trên đường băng, nhân viên bảo trì đang mang một cây chổi lớn để dọn tuyết còn sót lại, các phi công của các công ty khác nhau đang tranh giành các xe tải tan băng theo tần suất, gây ra rất nhiều tiếng ồn.

"XX8903, làm sao vậy, sao còn chưa tới? Chúng tôi chờ mười lăm phút rồi."

"Còn không có xong, gấp cái gì?"

"Đến trước phục vụ trước, hiểu chưa? Chúng tôi xếp hàng trước, nhảy vào xếp hàng liền kêu cái gì?"

"Này, anh--"

Tần suất loạn thành một mớ hỗn độn.

Ôn Ninh ngồi trong buồng lái nghe người khác cãi vã, thầm cảm ơn vừa rồi nàng đã nhanh chóng lấy máy bay, máy bay đã được quét băng, chuẩn bị cất cánh.

Nàng nhìn điện thoại lần cuối.

Một giờ trước, Cố Trì Khê gửi một tin nhắn WeChat: [Đợi em trở về, tối nay chúng ta ăn lẩu]

[Được]

[Em bay nhanh chút]

Cố Trì Khê: [Thượng lộ bình an]

Nàng không trả lời lại, vì nàng phải kiểm tra tại nhà ga.

Không chậm trễ, có người đợi mình về là điều khiến người trong nghề hạnh phúc nhất.

Trước kia, Ôn Ninh luôn coi thường điều này, cho rằng đó là làm ra vẻ, nhưng khi thực sự có người ở bên cạnh nàng, mỗi ngày chờ nàng về nhà, chúc nàng bình an vô sự thì con diều phiêu bạt như nàng từ đây đã có một sợi dây, có mối liên hệ chặt chẽ với người kia, đột nhiên nàng hiểu ra, lại càng tham luyến hơi ấm này.

Nàng híp mắt cười, khóe môi nhếch lên thật sâu rồi cất điện thoại đi.

Trượt đẩy ra, đúng giờ cất cánh.

Không hiểu sao mí mắt nàng cứ giật liên tục, hai lần bên trái rồi bên phải, không đều, giống như bị động kinh.

Ôn Ninh không tin vào câu nói "Nháy mắt trái gặp tài, nháy mắt phải gặp tai", đoán đó có thể là do quá mệt mỏi.

Mặc dù mấy ngày nay nàng đều bay ca ngày nhưng thời tiết mưa tuyết đóng băng trên khắp đất nước, khiến việc bay trở nên khó khăn.

Ở độ cao hành trình, nàng dụi mắt, yêu cầu tiếp viên mang hai tách cà phê vào.

Bầu trời trong xanh, mây trắng như núi tuyết, vừa uống cà phê vừa ngắm phong cảnh, tâm tình của nàng rất thoải mái, thậm chí còn nói đùa vài câu với cơ phó.

Mí mắt vẫn đang giật.

Khoảng năm giờ, máy bay đến trên bầu trời sân bay Lạc Thành, nơi này gió thổi mạnh, hạ cánh hơi khó khăn, lần đầu hạ cánh không được nên phải bay vòng.

Ngoài ra còn có một số máy bay cỡ trung ở phía trước chưa hạ cánh.

"Cơ trưởng, chúng ta có nên hạ cánh thay thế không?" Cơ phó hỏi.

Hôm nay gió hơi mạnh.

Mí mắt Ôn Ninh kịch liệt giật giật, càng đến gần Lạc Thành, trong lòng càng lo lắng bất an, nói không nên lời. Nàng liếc nhìn radar và mức nhiên liệu, nói, "Trước tiên bay vài vòng để kiểm tra sức gió."

Xin đài điều khiển để bay vòng quanh, chờ đợi.

Quản chế đã đồng ý.

Bay vòng tiêu tốn nhiên liệu, tăng chi phí, Ôn Ninh không muốn tiết kiệm tiền cho Cố Trì Khê, liền lượn hai vòng, gió dịu một hồi, những máy bay cỡ trung khác lần lượt hạ cánh thành công, cho nên nàng vội vàng áp dụng.

May là lần này hạ cánh được.

Máy bay vừa hạ xuống, Ôn Ninh không kịp chờ đợi lấy điện thoại ra gửi cho Cố Trì Khê một tin:

[Em hạ cánh rồi~o3o]

[Chị bận xong chưa? Em chờ chị trong xe hoặc đến văn phòng nha]

Thu dọn xong đồ đạc, đám người Ôn Ninh rời máy bay, lên xe của đoàn.

Trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi từ sân bay đến công ty, WeChat không có hồi âm, nàng đến bộ phận nộp tài liệu, sau đó gọi điện cho Cố Trì Khê.

"Xin lỗi, người dùng ngài vừa gọi hiện đang ở ngoài vùng phục vụ..."

"?"

Ôn Ninh cau mày.

Tâm nàng bỗng nhiên trầm xuống, nỗi lo lắng không sao giải thích được ngày càng dâng cao, lồng ngực như thắt lại, như sắp có chuyện gì xảy ra.

Nàng bấm thang máy, đi lên lầu, đến văn phòng của Cố Trì Khê.

Tiểu trợ lý đã tan làm, Trần thư ký vẫn còn ở đó, thấy nàng đi tới, còn chưa kịp mở miệng đã cười nói: “Ôn cơ trưởng, chiều nay Cố tổng có việc phải ra ngoài, ngài ấy chưa về."

“…Cô có biết chị ấy đi đâu không?” Ôn Ninh mở cửa văn phòng nhìn vào bên trong hỏi.

Không có ai.

Trần thư ký lắc đầu nghi hoặc nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói: Chị còn không biết, tôi làm sao biết được?

Ôn Ninh đóng cửa lại: "Vậy Đàm trợ lý đâu?"

“Hôm qua đi công tác, hẳn là hôm nay sẽ trở về.” Trần thư ký đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Ôn Ninh gật đầu, cũng không muốn quấy rầy nữa, xoay người rời đi.

Có lẽ đang bận...

Xuống đến bãi đậu xe, điện thoại đột nhiên rung lên, Ôn Ninh còn tưởng là Cố Trì Khê gọi đến, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng khi cầm lên thì thấy là số của Đàm Giai.

"Alo?"

"Ôn cơ trưởng, ngài ở đâu?"

"Ở công ty."

"Cố tổng bị tai nạn xe hơi, đang được cấp cứu, ngài mau đến bệnh viện Phú Nhị đi!" Giọng nói khẩn cấp của Đàm Giai phát ra từ ống nghe.

Mũ bay dưới cánh tay của Ôn Ninh rơi xuống đất "bịch" một tiếng, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: "Được... tôi qua ngay..."

Cúp điện thoại, nàng cúi xuống nhặt mũ, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống.

"Ôn cơ trưởng—"

Đồng nghiệp ở phía sau tới chào hỏi, đưa tay đỡ nàng: "Cô sao vậy?"


trướctiếp