Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 74


trướctiếp

Ôn Ninh sẽ không.

“Sẽ” nàng hiểu là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, cũng giống như nấu ăn chỉ biết nấu mà không biết nêm. Nhưng dựa theo bản năng của thân thể, nàng rất muốn có được Cố Trì Khê.

Mưa ngoài cửa sổ kéo dài.

Cảm xúc bị điều động, Cố Trì Khê giống như con suối trào ra, uốn lượn quanh co.

Lối vào chỉ có kích thước bằng hạt đậu.

Ôn Ninh chăm chú nhìn một hồi, lại nhìn xuống ngón tay của mình, lại nhìn vào nơi đó, bất giác nhíu mày.

Quá nhỏ.

Tưởng tượng thôi đã thấy rất đau.

Nàng không thể làm được.

Nàng chưa có kinh nghiệm, còn là lần đầu tiên của tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Vạn nhất làm tỷ tỷ khó chịu, để lại hồi ức không tốt... aiz.

Sớm biêt vậy đã làm bài tập trước.

"Ninh Ninh -"

"Hả?"

Lòng Cố Trì Khê tràn đầy chờ mong, lại đợi một hồi cũng không thấy động tĩnh, không khỏi động đậy, "Làm sao vậy?"

Làm sao vậy?

Nàng có thể nói nàng không làm được sao!

Hai gò má Ôn Ninh hơi nóng, hít sâu một hơi, trong đầu hiện lại phim ảnh vừa xem qua, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mà hôn một cái...

Ngoài cửa sổ trời đang mưa to, trong nhà lại là cơn mưa nhỏ.

Cố Trì Khê không ngừng hít khí, cắn môi không phát ra âm thanh, mà Ôn Ninh thì có chút nghiện, giống như hút thạch, nàng cảm thấy miệng lợi hại hơn tay rất nhiều, không cần kỹ xảo gì, không cần thầy dạy cũng hiểu.

Nhưng--

Giữ cho miệng bận rộn mọi lúc không phải là biện pháp.

Ôn Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào tủ đầu giường, bò tới hôn lên môi Cố Trì Khê, mở ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong còn có mấy cái hộp nhỏ.

Các loại kiểu dáng màu sắc sặc sỡ.

Nàng ngẫu nhiên chọn một cái màu xanh.

Hửm?

Hạt sần?

Là nó.

Có lẽ là bởi vì sốt ruột, tay Ôn Ninh run run, thật lâu mới có thể lấy ra, nàng chưa từng đeo qua, đeo vào cũng vụng về, gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu.

“Ninh Bảo…” Cố Trì Khê mang ánh mắt mê ly nhìn nàng, “Chị giúp em.”

"..."

Thật mất mặt.

Ôn Ninh đỏ mặt, không dám cậy mạnh, nàng đã lãng phí một cái, lửa cháy còn lâu mới tắt. Nàng đưa cho Cố Trì Khê cái mới, duỗi ngón trỏ ra.

Cố Trì Khê nhìn thấy nàng vụng về, cố nén cười lắc đầu: "Ngón giữa."

"……Ò."

Ôn Ninh ho khan hai tiếng, che giấu vẻ mặt mất tự nhiên: "Chị lại bỏ vào ngăn kéo của em lúc nào vậy?"

Cố Trì Khê cười mà không nói lời nào, động tác thuần thục lưu loát đeo vào cho nàng.

Dưới ánh đèn, nửa đoạn phân bố một vòng chấm nhỏ, vừa nhìn đã rõ tác dụng của chúng, Ôn Ninh chợt hiểu ra, hóa ra "hạt sần" là có ý này?

“Được rồi, Ninh Bảo.” Cố Trì Khê hôn lên tay nàng, trong mắt có khắc chế ẩn nhẫn, như là mời gọi.

Ôn Ninh nhìn cái chấm, nhíu mày, thấp giọng nói: "Loại này sẽ làm chị không thoải mái..."

Vẫn là đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu.

Trái tim Cố Trì Khê đột nhiên ấm áp, cô cười ôn nhu nói: “Sẽ không.” Cô vòng tay ôm lấy Ôn Ninh, đặt lên tai nàng một nụ hôn, “Chỉ cần là Ninh Bảo liền rất thoải mái.”

"..."

Ôn Ninh mím môi, vẫn còn có chút lo lắng.

Rốt cuộc, nàng cũng không làm được.

Cố Trì Khê như nhìn thấu tâm tư của nàng, ôn nhu vuốt mặt nàng, sờ trán nàng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, tỷ tỷ dạy em."

Ôn Ninh xấu hổ mà quay mặt đi...

Cho dù có người dạy, Ôn Ninh vẫn không hài lòng.

Không hài lòng với bản thân mình.

Nàng làm Cố Trì Khê đau, mặc dù người này vẫn luôn chịu đựng không hé răng, nhưng nàng có thể cảm thấy không thoải mái như vậy, có chút gượng ép. Điều này làm nàng thất vọng.

Tay không bằng miệng, càng phải "học tập" nhiều.

Sáng hôm sau, Cố Trì Khê tỉnh lại trong vòng tay của Ôn Ninh, mở mắt ra liền phát hiện Ninh Bảo đã dậy, đang nhìn mình thật sâu.

Đôi mắt kia tươi đẹp động lòng người.

Rất gần, linh hồn như bị chiếm đoạt.

Cố Trì Khê nhìn nàng, cười nhéo mũi nàng, "Em dậy lúc nào vậy?"

“Ba - năm phút.” Ôn Ninh cũng cười.

Chăn bông cùng trên giường ấm áp, thoang thoảng mùi sữa tắm cùng mùi cơ thể, thoải mái dễ chịu khiến người không muốn rời giường.

"Chị..." Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Còn đau không?"

Cố Trì Khê cho rằng nàng ám chỉ mặt, lắc đầu nói: "Đã sớm không đau."

"Không, ý em là—"

Ánh mắt Ôn Ninh rũ xuống, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Cái kia."


trướctiếp