Lão Bà Kết Hôn Sao

Chương 73


trướctiếp

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Thấy vẻ mặt tức giận của Ôn Ninh, nàng lại giơ tay lên, Cố Cẩn Nhan vội vàng kéo nàng lại, "Bình tĩnh! Bình tĩnh lại..."

Nàng dừng lại.

Cố Cẩn Nhiên nằm trên mặt đất, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mũi đau âm ỉ, chảy ra một chất lỏng âm ấm có mùi tanh, khi lau thì máu dính đầy trên ngón tay.

Nàng ta nghiến răng trừng mắt nhìn Ôn Ninh, đứng dậy: "Mày từ đâu tới, dám đánh tao?"

“Xin lỗi vợ tôi đi.” Ôn Ninh nhíu mày.

Cố Cẩn Nhiên sửng sốt, “Vợ?” Nàng nhìn Cố Trì Khê, rồi lại nhìn Ôn Ninh, cuối cùng cũng hiểu ra, “Ồ, hóa ra là dưỡng một tiểu mọi rợ, khó trách dám nghênh ngang đến chỗ này, không hổ là mẹ mày sinh!"

“Xin lỗi mau.” Ôn Ninh nén giận lặp lại.

“Mày là cái thá gì!” Cố Cẩn Nhiên khinh thường cười cười, quay đầu hướng Cố Trì Khê “Phi” một tiếng, “Tao muốn đánh cô ta, chính là muốn đánh cô ta, sao nào?”

- -Chát!

Vừa dứt lời, Ôn Ninh đã tát nàng ta một cái.

Cố Cẩn Nhiên che mặt, sững sờ vài giây, sắc mặt vặn vẹo, nhe nanh múa vuốt về phía Ôn Ninh, Ôn Ninh thoát gông cùm xiềng xích, nắm lấy cổ tay nàng ta, vòng qua cổ, tránh ra phía sau, nắm lấy tay còn lại, dùng sức ấn người ngã xuống đất.

"Có xin lỗi không?"

"Con chó của Cố Trì Khê! Mày không xứng nói chuyện với tao!"

Hai người vật lộn thành một quả bóng.

Cố Trì Khê đứng tại chỗ bất động, Cố Cẩn Nhan không còn cách nào khác là bước lên phía trước, cô vừa đến gần, còn chưa kịp nói thì đã bị đụng phải ngã xuống đất.

"Mẹ--"

Bọn trẻ chạy đến đỡ cô.

"Vậy sao? Hôm nay tôi cho cô biết thế nào là xứng!" Ôn Ninh nghiến răng nghiến lợi ngồi ở trên người Cố Cẩn Nhiên, đầu gối quỳ trên cánh tay của nàng ta, giơ tay hướng mười ngón vào đầu nàng ta.

- chát chát chát chát.

Hàng loạt bạt tay giòn giã vang dội cả đại sảnh.

Thực lực chênh lệch quá lớn, lúc đầu Cố Cẩn Nhiên còn giãy giụa kịch liệt, nhưng dần dần mất đi sức lực, không thể phát ra âm thanh, mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, hai bên mặt sưng đỏ.

"Dừng tay! Đừng đánh nữa—" Cố Cẩn Nhan lại giữ lấy Ôn Ninh.

Lúc này, Ôn Ninh giống như một con sư tử cái nổi giận, sắp phun lửa, lại không muốn dừng lại, Cố Cẩn Nhan nhịn không được, quay đầu nói với người hầu: "Đi gọi vệ sĩ!"

“Dạ dạ…” Người hầu đang ngây người vội vàng chạy ra ngoài.

Không lâu sau, ba vệ sĩ áo đen chạy tới, Cố Trì Khê lấy lại bình tĩnh, đứng trước mặt Ôn Ninh, “Không được động vào cô ấy!” Nói xong, cô xoay người lại, cúi người ôm Ôn Ninh, giọng nói run run: "Ninh Ninh, được rồi, chúng ta đứng dậy đi..."

Ôn Ninh lập tức thu tay lại, từ trên người Cố Cẩn Nhiên đứng lên.

Vẫn chưa hết giận.

Lại đá nàng ta một cái.

Cố Trì Khê kéo Ôn Ninh ra sau lưng, lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn đám vệ sĩ.

“Đưa nhị tiểu thư lên lầu,” Đại tỷ ra lệnh, “Kêu bác sĩ đi theo, lại gọi bác sĩ khác tới đây.”

Các vệ sĩ nhấc bổng Cố Cẩn Nhiên đang nằm liệt trên mặt đất lên, nàng ta vùng vẫy mấy lần liền bị kéo đi, mũi chảy máu, trông thật gớm ghiếc, oán hận nhìn chằm chằm Cố Trì Khê, "Mày cùng với người kia không biết xấu hổ giống như con mẹ tiểu tam của mày!"

Những tiếng chửi bậy chói tai vờn quanh đại sảnh...

Cố Trì Khê sững người, sắc mặt tái nhợt.

Ôn Ninh ở phía sau sửng sốt một chút, nhưng đang trong cơn tức giận chỉ nghe Cố Cẩn Nhiên mắng chửi nặng nề, lửa giận dâng trào, tức giận đến mức muốn đuổi theo đánh nàng ta một trận.

"Ninh Ninh -"

Cố Trì Khê ôm Ôn Ninh.

Cô không dám nhìn vào mắt, vẻ mặt của nàng.

Ôn Ninh hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, sau đó chú ý tới mặt Cố Trì Khê sưng lên, nhéo nhéo cằm của cô, nhíu mày, "Để em xem..."

Trên da thịt trắng nõn nổi lên một vết năm ngón tay, còn có vết máu màu tím nhạt, chứng tỏ cái tát này không nhẹ, là trí mạng.

Nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng không thôi, đôi mắt đỏ hoe.

Cố Trì Khê bị nàng nhìn đến chột dạ, có chút hoảng loạn, cực lực tránh đi ánh mắt kia, "Không sao."

Ôn Ninh siết chặt nắm tay.

Bác sĩ cầm hộp thuốc vội vàng chạy tới, kiểm tra vết thương, không nghiêm trọng, giải thích trong vòng 12 giờ phải chườm lạnh nhiều lần, sau đó chườm nóng. Cố Cẩn Nhan bảo người hầu mang một chiếc khăn sạch bọc túi nước đá tới.

"Để em."

Ôn Ninh cầm lấy khăn lạnh, nhẹ nhàng vén tóc trên tai Cố Trì Khê, lộ ra hai gò má sưng đỏ, trong lòng run lên, cẩn thận dùng khăn dán lên.

Cố Trì Khê vô thức co rút lại.

Ôn Ninh lập tức lấy khăn ra, "Đau lắm sao?"

"Không có,” Cố Trì Khê lắc đầu, lặng lẽ nhìn nàng một cái, “Mới đầu có chút lạnh, quen rồi.”

Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lại lần nữa, nhưng cẩn thận hơn, đầu tiên dán lên chỗ không quá lạnh, sau đó mới từ từ lăn xuống.

Khăn này rất mềm, giống như bông, chất lượng khá tốt, không giống như khăn thô ráp dễ làm trầy xước da.

Cố Trì Khê cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn dần dần giảm bớt, cũng đã quen thuộc, cô rũ mắt xuống, môi mím chặt, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào không trung, bình tĩnh tràn đầy hoảng loạn.

Vừa rồi……

Ninh Ninh đã nghe được phải không?

Ban đầu, cô muốn tiến hành từng bước một, bắt đầu từ đại tỷ, từng chút tiết lộ quá khứ của mình cho Ôn Ninh. Cuối cùng cô sẽ thú nhận thân phận của mẹ mình.

Hiện tại không có nội khố, con người thật cùng quá khứ xám xịt của cô phơi bày không chút che giấu, nhưng giống như cô đã bớt sợ hãi hơn, trong lòng cô có niềm tin, còn một điều chắc chắn là thứ mà Ôn Ninh đã cho cô.

“Đỡ hơn chưa? Còn đau không?” Một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai.

Cố Trì Khê hoàn hồn, quay đầu cười, nắm lấy tay Ôn Ninh, "Không đau."

“Ừm, lại chườm một lát nữa.” Ôn Ninh hôn lên trán cô.

Hành động như không có ai khác xung quanh.


trướctiếp