Quần áo ướt được cởi hết, Hứa
Hiện ở trong lồng ngực Tiếu Giang dần dần ấm lại, không muốn lãng phí
khoảng thời gian hai người ở cùng một chỗ, tùy ý ôm Tiếu Giang một lát
cô liền chậm chạp mở miệng nói: "Anh Tiếu Giang, anh có oán trách vận
mệnh bất công không?"
Tiếu Giang tránh dòng người, nhanh chân đi
về phía bệnh viện gần đó, anh nhìn thẳng chân đạp lên bậc thang bên cạnh con đường rợp bóng cây, quyết đoán trả lời: "Sẽ không."
Hứa Hiện sửng sốt, sao Tiếu Giang lại nói sẽ không, chẳng lẽ cô đến được tới đây không phải vì do anh gọi đến? Trong lòng Hứa Hiện bỗng xuất hiện một
luồng khí ép ở cổ không tả được, trầm mặc một lát, cô hung ác đạp lên
miệng vết thương của anh, thử thăm dò: "Cho dù bố anh Tiếu Giang mất
rồi, anh cũng không oán hận sao?"
Dưới thân người không có nửa phần dừng lại, Hứa Hiện nghi hoặc đánh con ngươi nhìn về phía vẻ mặt thanh u của Tiếu Giang.
Đường nét khuôn mặt vô cùng rõ ràng hơi cúi xuống, mắt hạnh linh động lọt vào con ngươi sâu thẳm, vẻn vẹn tỏng một cái chớp mắt, Tiếu Giang lại thản
nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Tiểu Hiện muốn làm tổn thương anh Tiếu Giang sao?"
Suy nghĩ Hứa Hiện lập tức quay trở về, rất nhanh liền trả lời: "Em muốn tổn thương lẫn nhau."
Nhìn kỹ một chút, Hứa Hiện cảm thấy không thích hợp bèn lập tức nói tiếp: "Không phải cái loại tổn thương đó."
Tiếng cười vụn vặt khẽ vang trên đỉnh đầu, Hứa Hiện chỉ ngây ngốc ngước mắt lên nhìn lại.
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như Bát Khai Vân Vụ gặp Thanh
Thiên, bỏ đi ý lạnh gặp lại ánh mặt trời, nụ cười ấm áp bên khóe miệng
gợn lên từng đợt sóng ấm áp khuếch tán rồi truyền vào tận đáy lòng, vô
tình sưởi ấm trái tim, theo đó bật cười.
Âm thanh ôn nhã đầy từ tính mang theo ý cười lười biếng của Tiếu Giang vang lên.
"Tiểu Hiện mới nhỏ như vậy đã hiểu được thế nào là tổn thương lẫn nhau rồi? Đây là nhớ thương đến thằng nhóc nào đó ư?"
Vẫn là cảm giác quen thuộc, vẫn giống như cũ mà muốn bịt miệng Tiếu Giang
lại, dù sao cũng là trẻ vị thành niên liệu có thể nói ra mấy lời đứng
đắn hơn được không!
Khuôn mặt cả Hứa Hiện chôn ở trong ngực Tiếu
Giang, tay vừa ngắn vừa nhỏ duỗi ra, quả quyết bịt chặn miệng Tiếu Giang lại, chỉ cần chặn lại rồi vậy thì anh sẽ không thể nói!
Tưởng
tượng vốn rất tốt đẹp nhưng trên thực tế lại tàn khốc vô cùng, tay Hứa
Hiện quá ngắn, Tiếu Giang hơi ngửa đầu liền có thể tránh đi.
Khuôn mặt tuấn tú lấp kín bởi nụ cười, Tiếu Giang không khỏi trêu đùa nói:
"Bây giờ Tiểu Hiện đang thẹn thùng đó hả? Anh không phải người ngoài,
Tiểu Hiện có thể chia sẻ với anh."
Hứa Hiện dứt khoát thu tay
lại, dùng áo khoác của Tiếu Giang che kín lại, chỉ cần cô giả ngu thật
tốt thì mấy lời nói của Tiếu Giang cô có thể coi như không nghe thấy.
Khi tới bệnh viện, trong mắt Tiếu Giang cảm xúc đã phun trào,
Hứa Hiện thần kinh tho, trong lòng thầm nghĩ làm thế nào để khiến Lý Tường
Dũng không tìm Tiếu Giang gây phiền phức, cũng không chú ý tới cảm xúc
của Tiếu Giang, anh bế cô đặt lên trên giường của bệnh viện, ngay lập
tức cô vội vội vàng vàng giả bộ ốm yếu, cả người đau đớn không thôi.
Sợ Tiếu Giang lo lắng theo, bàn tay gầy nhỏ của Hứa Hiện nắm chặt lấy bàn
tay rộng lớn của Tiếu Giang, ngón tay khẽ di chuyển ra hiệu nói với Tiếu Giang rằng cô không sao.
Tiếu Giang ngồi ở bên cạnh xem Hứa Hiện bày trò, chỉ cần không làm quá trớn anh cũng sẽ phối hợp làm trò.
"Bác sĩ! Bác sĩ! Chân của cháu sắp gãy đứt rồi! Vừa rồi có người trấn lột
tiền lại còn tạt nước lạnh, dùng mũi giày nhọn đạp cháu, bây giờ cả
người đều cảm thấy rất nóng, lục phủ ngũ tạng đều đau."
Ánh mắt
của Trương Thiến Thiến có ngoại hình thanh tú, mặc áo blouse trắng đứng ở bên cạnh đã sớm bị Tiếu Giang dẫn đi, biết rõ Hứa Hiện giả vờ đau, cô
cũng tận chức tận trách giúp Hứa Hiện kiểm tra cơ thể, chủ yếu vẫn là
muốn tăng thêm độ thiện cảm trong lòng Tiếu Giang đói với mình.
Trương Thiến Thiến nhẹ nhàng chạm vào đùi của Hứa Hiện, dịu dàng hỏi: "Là chỗ này đau đúng không?"
Tay Trương Thiến Thiến vừa chạm vào đùi Hứa Hiện cô liền thê lương mà kêu
ra tiếng, dọa Trương Thiến Thiến chưa kịp chuẩn bị liền trực tiếp tát
một cái về phía Hứa Hiện.
Hứa Hiện ngây ngẩn cả người, Trương
Thiến Thiến cũng bị dọa tới hoảng hồn, cô ta không cẩn thận đánh lên đùi Hứa Hiện, lại tăng thêm chút thương tích cho vết thương, nếu như Hứa
Hiện tống tiền cô ta thì phải làm sao bây giờ.
Hứa Hiện tim lặng
quay đầu nhìn về phía Tiếu Giang đang ngồi sừng sững bất động ngay bên
cạnh, mặt không đổi tố cáo: "Anh Tiếu Giang, chị ấy đánh em."
Hứa Hiện cho rằng mình sẽ thấy Tiếu Giang trở thành tổng gián đốc bá đạo
bảo vệ cô, cũng sẽ hung ác trách mắng bác sĩ một phen, ai mà ngờ chính
là Tiếu Giang chỉ thản nhiên cười đáp "Ừ" một tiếng.
Hứa Hiện cảm thấy nhất định là do Tiếu Giang bị sắc đẹp của bác sĩ làm say mê đến mờ mắt rồi, cũng không thèm bằng lòng bảo vệ cô nữa.
Số phận đã
định thì sao cô có thể ngăn được chuyện khắp nơi có Tiếu Giang đều có
hoa đào nở, Hứa Hiện tê dại nhanh chóng chuồn mắt lấy chăn mỏng trắng
che kín đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Tiếng cười nhỏ vang lên ở đỉnh
đầu, sau khi cảm nhận được một lực nhỏ ấm ấp ở sau lưng, biết là Tiếu
Giang muốn lấy lòng mình, Hứa Hiện quấn lấy chăn mỏng né tránh bàn tay
rộng lớn của Tiếu Giang.
Trương Thiến Thiến đứng ở bên cạnh có
chút áy náy, nếu là do cô ta khiến anh và em gái cãi nhau vậy thì không
phải sẽ có cơ hội khiến anh bỏ xuống thanh thế và nhượng bộ em gái mình.
Trương Thiến Thiến nhịn đi việc không thích Hứa Hiện, đi đến bên cạnh cô rồi
ngồi xuống, cách một lớp chăn mỏng dịu dàng khuyên nhủ: "Em gái nhỏ à,
vừa rồi là chị làm sai rồi, không phải là chị đánh em, chị có thể giải
thích với em được không?"
Mặt Hứa Hiện đỏ lên, chuyện này đúng là do lỗi của cô, không khống chế lực tốt làm dọa tới bác sĩ, bây giờ
người ta còn tới nói xin lỗi với cô, cô vẫn còn ngại.
Hứa Hiện
đang muốn thò đầu khỏi chăn, Tiếu Giang không nhanh không chậm mà nói
tiếp: "Vết thương của Tiểu Hiện rất nặng, cảm xúc không ổn định, làm bác sĩ cơ bản nhất cũng phải có sự bình tĩnh, nếu như cô so với người bệnh
vẫn còn hoảng loạn thì sao có thể khiến người bệnh tin tưởng cô, sao có
thể sinh ra hi vọng muốn sống."
Khuôn mặt dịu dàng của Trương Thiến Thiến dần trở nên cứng ngắc, soái ca định bắt lỗi tống tiền cô ta ư?
Trái tim lơ lửng của Trương Thiến Thiến rơi xuống đất, cô ta vừa mới tới làm việc không bao lâu, cuộc sống còn khá khó khăn, không đòi tiền thì
chuyện gì cũng dễ nói, nhưng như vậy mà lại không vì tiền vậy thì là gì
cái gì?
Tiếu Giang quay đầu nhìn về phía cảnh sát đang đi tới,
Trương Thiến Thiến cũng quay đầu nhìn lại, thêm với chuyện Hứa Hiện nói
ban nãy thì xem như cũng đã hiểu rõ.
Hứa Hiện không nghe thấy
tiếng động còn đang muốn chui từ trong chăn mỏng ra, bàn tay mềm mại lập tức ngăn cơ thể của cô, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Trên cơ thể của
người bệnh có nhiều phần mô mềm bị tổn thương, trước mắt lâm vào hôn mê, đoán chừng là do thời gian dài nằm trên sàn lạnh, nhiệt độ cơ thể hạ
xuống tạo thành thời gian hôn mê ngắn, để phòng ngừa người bệnh còn vết
thương khác xin hãy mau chóng cho người bệnh làm kiểm tra toàn diện."
Hứa Hiện thật muốn giơ một ngón tay cái lên cho Tiếu Giang, đúng là không có chuyện gì anh ấy không thể làm tốt.
Đồng hồ màu trắng trên tường chỉ hướng 7 giờ, Tiếu Giang đi theo cảnh sát
làm ghi chép cơ bản, sau khi dặn Trương Thiến Thiến vài câu liền rời
khỏi bệnh viện.
Hứa Hiện nằm ở trên giường bệnh từ từ tỉnh lại,
Tiếu Giang đã không ở đây, nhìn khuôn mặt lo lắng của Lý Như Nguyệt cô
rất muốn hỏi Tiếu Giang đi đâu rồi, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Tiếu
Giang tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt Lý Như Nguyệt, bà cũng sẽ không muốn thấy anh ở chỗ này.
Lý Như Nguyệt thấy cảm xúc của
Hứa Hiện giảm sút, sắc mặt tái nhợt còn tưởng rằng đám người xấu Lý
Tường Dũng kia đã làm chuyện gì đó mà con người cùng căm phẫn với Hứa
Hiện, bà lau nước mắt trái tim đau quặn thắt mà lo lắng nói: "Tiểu Hiện
à, con có thấy đỡ hơn không? Sao đứa nhỏ khỏe mạnh như con cuối cũng vẫn phải vào viện thế này? Hay là do mẹ đánh con chưa đủ nhiều nên ông trời đang thay mẹ trừng phạt con."
Hứa Hiện:...
Đây là người mẹ thần tiên gì thế này, còn có thể quan tâm người khác như vậy sao?
Lý Như Nguyệt càng nói càng cảm thấy thương cảm, nước mắt muốn ngừng cũng
không ngừng được: "Lần sau mẹ dẫn con đi bái Phật, nói cho ông trời biết mẹ không nỡ đánh con để ông ấy cũng đừng hại con, mẹ nhìn mà tim đau
quặn thắt, nếu không được thì để mẹ thay con chịu tội, vượt qua gian
khổ."
Nhìn Lý Như Nguyệt khóc, trong lòng Hứa Hiện cũng khổ sở, bây giờ mẹ của cô
khóc có bao nhiêu hung ác vậy thì sau khi biết sự thật cô cũng có thể bị mẹ đánh thảm tới bấy nhiêu.
Bên cạnh còn có cảnh sát trông coi,
Hứa Hiện không thể biểu hiện tốt quá mức, cô đẩy tay Lý Như Nguyệt, nhẹ
giọng nói: "Mẹ à, con không sao."
Nghe được câu này, Lý Như
Nguyệt càng khóc lớn hơn: "Đứa con đáng thương của mẹ, đến bây giờ vẫn
không quên an ủi mẹ. Tiểu Hiện à, có khổ thì con cứ nói, mẹ giúp con làm chủ, đừng sợ mẹ bị tổn thương rồi lại đem hết thảy để mình tự gánh
vác."
Hứa Hiện ngày càng hoảng hốt, mẹ ruột à, mẹ đừng khóc nữa,
con sợ bị đánh huhu, không có Tiếu Giang che chở cô sợ mình bị Lý Như
Nguyệt đánh thành cao nguyên đỏ.
Hứa Hiện cầm lấy tay Lý Như
Nguyệt, anh mắt như nước trong veo vô cùng chân thành tha thiết nhìn về
phía Lý Như Nguyệt, cổ họng nghẹn ngào mà ra sức giải thích: "Mẹ, con
vẫn ổn mà, mẹ đừng khóc nữa, suốt thời gian qua con máu me khắp người
còn vượt qua được, lần này cũng coi như không vấn đề gì."
Nói
xong, Hứa Hiện còn đặc biệt cầm tay Lý Như Nguyệt thật mạnh, hy vọng bà
có thể nhớ tới chuyện cô bị chảy máu mũi còn hù dọa bà, có thể Lý Như
Nguyệt sợ con gái bị người ta khi dễ, bác sĩ còn nói với bà rằng con gái phải nằm ở viện tĩnh dưỡng ít nhất một tuần, hoàn toàn không nghĩ tới
việc bác sĩ và Hứa Hiện hợp tác lừa mình.
Đúng lúc cảnh sát dẫn Lý Tường Dũng bị thương đến bệnh viện để kiểm tra vết thương lấy bằng chứng kiện Tiếu Giang.
Lý Như Nguyệt mắt sắc quét đến viên cảnh sát dẫn theo Lý Tường Dũng, ra ám hiệu, cảm xúc của bà kích động bèn tiến lên kéo cổ áo Lý Tường Dũng
lại, mắng: "Có phải mày là cái thằng côn đồ hành hung con gái tao không? Hôm nay nhìn xem tao giết mày thế nào! Vậy mà còn muốn thưa kiện người
khác! Vậy thì trước tiên cứ để tao đánh chết mày trước rồi mày lại ở
dưới Địa phủ tới mà kiện tao!"
Lý Tường Dũng bị Lý Như Nguyệt
đánh mà không có chút lực nào chống đỡ, hắn muốn đánh trả nhưng lại có
cảnh sát ở bên cạnh giữ chặt tay của hắn, cuối cùng chỉ có thể cam chịu
bị Lý Như Nguyệt cào.
Lý Tường Dũng đi trộm gà đã không thành lại còn mất luôn cả nắm thóc, hắn vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện hô lớn:
"Không kiểm tra! Không kiểm tra nữa! Đi nhanh! Đi nhanh lên!"
Hứa Hiện nằm trên giường bệnh xem trò vui cũng bị sức chiến đấu của Lý Như
Nguyệt làm kinh hãi, cô cảm thấy nếu đặt mẹ của mình trong những năm
kháng Nhật thì cũng có thể dũng mãnh giết chết giặc ngoại xâm, yên ổn
sống tới lúc nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa được thành lập.
Nghĩ tới lúc cô chơi liều khiến chân tướng bị vạch trần trước mặt mẹ mình,
cả người Hứa Hiện nhịn không được liền run lên, cô có thể cũng sẽ bị mất mạng.
Ở bệnh viện một tuần, cảnh sát lục tục tới nghi chép khẩu
cung mấy lần, cũng để lộ ra tin tức, gần đây có rất nhiều phụ huynh có
con bị Lý Tường Dũng trấn lột hành hung cùng nhau báo án, Lý Tường Dũng
có thể sẽ phải chịu trách nhiệm Hình sự.
Chuyện này Hứa Hiện cũng biết là do Tiếu Giang bày kế, cũng vô cùng khôn khéo phối hợp điều tra với cảnh sát.
Trong thời gian nằm viện Hứa Hiện phải ăn thanh đạm, Lý Như Nguyệt sợ vết
thương của Hứa Hiện chuyển biến xấu nên không dám cho Hứa Hiện ăn đồ mặn hoặc cay nóng, cô sợ Lý Như Nguyệt biết chuyện nên cũng không dám phản
đối.
Ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng chờ đợi ở bệnh viện hai ngày,
Hứa Hiện không nhịn được lại lén lút chuồn đi ăn một bữa no nê, kết quả
bị Lý Như Nguyệt bắt được chửi mắng không thôi, đầu giường lúc nào cũng
có chút quà ăn vặt nho nhỏ.
Mới đầu Hứa Hiện còn rất nghi hoặc,
sau khi bàn tay ấm áp rời khỏi trán, đương lúc nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy bóng lưng quen thuộc cô mới xác định ra là Tiếu Giang đang vất vả, chăm chỉ làm ông già Noel, hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của cô.