Hứa Hiện
theo bản năng túm chặt cặp sách như một huấn luyện viên thực thụ, vô
cùng cung kính đứng ở trước người Tiếu Giang, buột miệng nói: "Sao anh
lại ở đây?"
"Không phải muốn tới tìm anh à?"
Khuôn mặt
tuấn tú bình thản còn nhiễm thêm mấy phần lạnh, đôi mắt đào hoa ngày
trước chứa đầy ý cười, lạnh lùng phác họa hướng đuôi lông mày, vô tình
làm cho người ta phải lùi ba bước không dám tùy tiện tới gần.
Đây không phải Tiếu Giang mà Hứa Hiện quen thuộc.
Hứa Hiện nỉ non, chầm chậm cọ xát mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh: "Anh cũng nghe rồi à?"
"Anh có thể ăn nên làm ra trong ngành giải trí ở Phụ Thành, cũng có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng cũng có cái giá trải trả là bị đánh gãy ba chiếc
xương sườn, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không rõ sống chết hai
tháng?" Khuôn mặt tươi cười khẽ nâng lên rất đường hoàng nói ra, hàm
răng trắng tinh có môi mỏng đỏ làm nên càng thêm nổi bật, đặc biệt khiến cho người ta chú ý, nếu như phải dùng một từ để hình dung Tiếu Giang
lúc này thì đó chính là tà mị, tẩu hỏa nhập ma rốt cuộc cố chấp vẫn là
tà, mê hoặc tâm hồn người, ngăn cản không được là mị.
"Nếu như những lời này là do em nói ra, anh quả thực đều nghe được."
Hứa Hiện không chịu nổi bộ dáng này của Tiếu Giang, cô bước lên trước đưa
tay ra thăm dò, nắm chặt bàn tay rộng lớn lạnh như băng, cô ngẩng đầu,
mắt phiếm hồng ẩn hiện ánh nước, có ý đồ hạ giọng kích thích sự yêu
thích của Tiếu Giang đối với mình.
"Anh Tiếu Giang, có phải anh tức giận rồi không? Anh có thể đừng như vậy được không? Em sợ."
Bàn tay trắng nõn nâng gò má trơn mềm của Hứa Hiện lên, Tiếu Giang cười như không cười nhắc nhở Hứa Hiện:
"Vậy mà cũng biết sợ, sẽ không muốn tới tìm anh Tiếu Giang, nếu không anh sẽ đem em giấu đi, bất luận dù là kẻ nào cũng không thể tìm ra!"
Khuôn mặt tuấn tú rõ ràng mang theo ý cười, lại làm cho Hứa Hiện cảm thấy
toàn thân ở mức âm mấy chục độ trong mùa đông, nếu không chú ý mấy giọt
nước mắt trong nháy mắt đều sẽ đóng băng, làn da bốn phía bắt đầu bị
đông cứng lan ra đến toàn thân.
Hứa Hiện muốn khóc cũng không
khóc được, sao Tiếu Giang lại từ thiên sứ ôn nhu biến thành ác ma đến từ địa ngục thế này, cô sợ nếu mình dám khóc, Tiếu Giang liền có thể lập
tức tát mình một phát khiến cô nằm rạp trên mặt đất đứng dậy cũng không
nổi mất.
Trong lòng Hứa Hiện sinh ra sợ hãi, không còn dám nũng
nịu trước mặt Tiếu Giang như trước đây nữa, cô chậm rãi thu tay lại, cúi đầu không dám nói nữa.
Ngón tay lạnh như băng trượt từ gò má xuống đến hàm dưới, thoáng dùng sức, đầu Hứa Hiện liền bị ép khẽ nâng lên.
Khuôn mặt tuấn mỹ cứ như vậy trong nháy mắt phóng đại trước mắt cô, hô hấp
bứt rứt lập tức ngừng, con ngươi trong mắt Hứa Hiện không chuyển mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Tiếu Giang, đắm chìm trong sự thâm
trầm không có nửa phần dao động.
"Ngoan một chút."
Lời nói nhẹ nhàng trong nháy mắt đã làm bầu không khí bị đóng băng dần dần bị
tan rã, Hứa Hiện thở phào nhẹ nhõm, than thở: "Anh Tiếu Giang, em thật
sự còn tưởng rằng anh đang tức giận."
Thừa dịp lúc Tiếu Giang còn đang dịu dàng, Hứa Hiện lại lần nữa dặn dò: "Anh Tiếu Giang, anh phải
đề phòng người bên cạnh anh Phú, tuyệt đối không được giúp anh Phú đi
đòi nợ."
Nụ cười trên mặt Tiếu Giang dần lộ vẻ bạc bẽo, anh thờ ơ nhẹ giọng trả lời: "Ừ."
Tiếng chuông vào học vang lên, Tiếu Giang đúng lúc có thể cắt đứt với Hứa Hiện, nói: "Về lớp đi."
Hứa Hiện tùy tiện đồng ý, cô còn nghĩ phải nhắc nhở Tiếu Giang, anh lại xa
cách mà đẩy cô về phía trước, cùng Phó Hoài Nam lên lầu.
Chung quy Hứa Hiện vẫn còn cảm thấy vô cùng khó chịu, hành động của Tiếu Giang không giống như là sẽ nghe lời cô nói.
Nắng thu dần dần lên đến trên bầu trời lại chậm chạp trượt xuống đường chân
trời, còn chưa tan học Hứa Hiện đã cất kỹ đồ dùng, sớm chuồn ra khỏi
lớp.
Cô biết rõ sắp tới sẽ có chuyện phát sinh, không có cách nào bỏ mặc không quan tâm, vậy mà không thể cản Tiếu Giang, vậy thì phải
giúp Tiếu Giang ngăn cản mối nguy hiểm.
Qua tin tức thì phòng trò chơi của anh Phú đúng là chỗ tốt, đến đó rồi cô có thể nắm rõ động thái mới nhất của anh Phú, sớm có thể làm tốt biện pháp phòng bị.
Chuông tan học còn chưa reo vang, trong sân trường vụn vặt lẻ loi chỉ có mấy
người đang đi lang thang, Hứa Hiện trốn gác cổng, từ cửa sau lén lút rời đi, cũng không chú ý tới ánh mắt nhìn chòng chọc ở phía sau.
Ánh mắt màu hổ phách của Lý Tường Dũng co chặt, đôi mắt vốn cũng không lớn lại ngưng kết một đoàn lộ ra bộ mặt hung ác.
Lần trước ăn quả đắng trong tay Tiếu Giang, hại anh em của hắn bị thương
phải vào bệnh viện, hắn sẽ không chỉ tính như thế, nếu Tiếu Giang chọc
tới không được vậy thì hắn không tin Hứa Hiện cũng không chọc được!
Căn bản Hứa Hiện không có tồn tại ý thức được nguy hiểm, đợi cô khoan thai
tự đắc đi vòng đường nhỏ đến phòng trò chơi, lơ đãng quét tới bóng người trên cửa sổ đằng trước bên trái mới phát hiện ra Lý Tường Dũng đang lén lén lút lút theo dõi cô ở phía sau.
Còi báo động trong lòng Hứa
Hiện mãnh liệt rú vang, cô tới thế giới này đắc tội có hơi nhiều, chủ
yếu là phụ nữ, chỉ có một ít đàn ông, hơn nữa chỉ có lần tới phòng trò
chơi chạm trán với đám người kia.
Cô vẫn luôn cho rằng Lý Tường
Dũng sẽ ra tay với Chu Thụy Hi, đối với Lý Tường Dũng cũng không có chút phòng bị, bây giờ xem ra lần trước giúp Tiếu Giang ở phòng trò chơi đã
khiến ánh mắt của Lý Tường Dũng từ trên người Chu Thụy Hi chuyển tới
trên người cô rồi.
Bây giờ cơ thể cô còn nhỏ, sức lực cũng không lớn, so cứng đối cứng với Lý
Tường Dũng căn bản là không có phần thắng, Hứa Hiện bước nhanh, tùy ý
theo sau bác gái đang xách giỏ thức ăn đi phía trước, thân thiết cầm lấy tay của người phụ nữ, vừa cười vừa nói chuyện: "Dì ơi, dì lại đến chợ
mua thức ăn ạ? Hôm nay thứ hai có phải lại có giảm giá không ạ?"
Người phụ nữ tỏ rõ sự kinh ngạc, bà cũng không nhận ra Hứa Hiện là ai.
Vì không để hai người rơi vào cảnh lúng túng, trong nháy mắt bà điều chỉnh lại biểu cảm, cười cùng Hứa Hiện nói chuyện với cô: "Đúng rồi, thức ăn
hôm nay so với thường ngày giá đều rất tốt nên dì mua nhiều hơn một
chút."
Hứa Hiện ý vào việc có người ở đây, Lý Tường Dũng không
dám tiến lên trước, cô đi theo người phụ nữ một đoạn, đi tới đường lớn,
gặp nhiều người hơn mới dám thở phào một hơi, chào tạm biệt người phụ nữ rồi chuẩn bị về nhà.
Muốn đi phòng trò chơi cũng không được, nếu gặp lại Lý Tường Dũng hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Hứa Hiện cố gắng chọn chỗ có nhiều người đi về phía trạm xe buýt, hôm nay
cứ về nhà trước đã, ngày mai lại nghĩ cách né Lý Tường Dũng tới phòng
trò chơi.
Hứa Hiện vùi lấp suy nghĩ, mang theo tâm sự nặng nề đi
dọc theo đường, đột nhiên phần gáy bị người ta níu lại dùng lực kéo về
phía sau, Hứa Hiện đến phản ứng còn không kịp đã bị người nọ kéo vào
trong hẻm nhỏ ẩm thấp.
Cơ thể bị người kia đánh thật mạnh vào
vách tường, ống nước vỡ tan phun ra những giọt nước nhỏ vẩy lên trên
mặt, bước chân nhẹ đạp cố tìm điểm tựa lại dẫm nát lên đám rêu xanh đang sinh trưởng tươi tốt nên bị trượt ngã liên hồi.
Bất đắc dĩ Hứa
Hiện đành dùng hai tay lui về phía sau chống lên vách tường đầy bùn
sình, ánh mắt sắc bén, hung hăng đối đầu với ánh mắt hung ác của Lý
Tường Dũng.
Trong chốc lát, đôi mắt Hứa Hiện hơi hạ thấp, lại
ngẩng đầu, má lúm đồng tiền xinh như hoa nhìn về phía Lý Tường Dũng, ôn
hòa hỏi: "Đàn anh đây là muốn đăng ký tham gia diễn xuất cho Tết Nguyên
Đán sao? Chuyện của bên cao trung cũng không thuộc quyền quản lý của tôi nha."
Tiếng cười nhạo khinh thường nhanh chóng tản ra trong con hẻm nhỏ, Lý Tường Dũng hơi buông lỏng lực để Hứa Hiện đứng vững.
"Nhanh như vậy đã quên tao rồi à?"
"Không đúng, mày hẳn là chưa từng thấy tao." Lý Tường Dũng thoáng tránh khỏi
vị trí để Hứa Hiện nhìn thấy người bên cạnh: "Biết bọn nó không? Lúc đó
mày đánh bọn nó nhưng không hề nhẹ nhàng như vậy nha."
Biết! Thế
nào lại không biết cho được! Không phải là không học tốt nên mới đi theo Lý Tường Dũng bắt nạt học sinh tiểu học, chính là khối u ác tính của xã hội.
Mắt Hứa Hiện lộ ra ý cười không có nửa phần sợ hãi, lắc đầu.
"Không biết."
Lời vừa nói ra, Lý Tường Dũng liền đẩy cô ngã trên nền đất, đạp về phía đùi của Hứa Hiện.
"Không biết thực thì tốt rồi, vậy cứ trợn to con mắt của mày làm quen một
chút!" Lý Tường Dũng sai người bên cạnh cầm nước đá tạt vào mặt Hứa
Hiện, tức giận mắng: "Tỉnh táo chưa! Bây giờ nhớ ra rồi chứ!"
Đau đớn ở đùi bén nhọn truyền tới toàn thân, nước lạnh như băng trong gió thu thổi tới bên dưới càng thêm rét lạnh thấu xương.
Hứa Hiện co rúm cơ thể lại, hai tay ôm lấy đầu che đi khuôn mặt, quật cười đáp: "Không biết."
"Vẫn còn rất bướng bỉnh." Lý Tường Dũng có phương pháp riêng để quản đám học sinh, bây giờ hắn đang chuẩn bị phát lực.
Đột nhiên sau lưng vang lên một âm thanh trầm thấp: "Trấn lột tài sản, bạo
lực, dụ dỗ trẻ vị thành niên, căn cứ vào Điều 274 Bộ luật Hình sự có thể phải chịu phạt dưới ba năm tù có thời hạn, tạm giam hoặc quản chế, đồng thời phạt tiền."
Tiếu Giang thu lại điện thoại, khóe mắt nhìn
qua Hứa Hiện đang nằm dưới đất, trong đôi mắt bình tĩnh ẩn giấu ý lạnh:
"Thời gian trước mày trấn lột tiền đã đạt tới mức ba vạn, số người bị
bạo lực cũng lên tới 57 người."
"Ba ngày trước mới đủ tuổi trưởng thành nhỉ."
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng, sâu kín truyền vào trong tai Lý Tường Dũng, từng chút từng chút làm cho nỗi sợ hãi nổi lên: "Cũng tới tuổi ngồi tù
rồi."
Khuôn mặt đường hoàng của Lý Tường Dũng chậm rãi nứt ra,
hắn lảo đảo chạy về hướng của Tiếu Giang, có ý đồ định cướp lại video mà Tiếu Giang vừa quay lại được: "Lấy điện thoại ra đây!"
Tiếu Giang không tốn chút sức nào tránh khỏi Lý Tường Dũng, chậm rãi đi về phía Hứa Hiện, dịu dàng ôm lấy cô.
"Đau chỗ nào?"
Lời nói dịu dàng nhu hòa lướt qua bên tai.
Trái Tim của Hứa Hiện giống như bị người kia xiết chặt có chút không thở
nổi, lại có chút run lên, muốn giãy dụa đứng lên, lại muốn vĩnh viễn đắm chìm vào loại dịu dàng này.
Tâm tình phức tạp bị tích tụ ở lồng
ngực theo chỗ thủng tràn ra, Hứa Hiện dùng sức ôm lấy Tiếu Giang, nước
mắt cứ thế tuôn ra: "Chỗ nào cũng đau, đầu bị đập bể, tim gan khí phổi
đều bị thương tổn, chân cũng sắp bị đánh phế rồi."
Lúc Tiếu Giang xuất hiện nói ra hình phạt, trong lòng Hứa Hiện đã có tính toán, cô
chưa bao giờ khoan dung với người, cũng không cho phép có người giỏ thói lưu manh ngang ngược trên người mình.
Lòng Tiếu Giang bị kích
thích, trong khoảng thời gian này đều là anh hết lòng chăm sóc nhìn theo Hứa Hiện lớn lên, đứa nhỏ nhà mình bị người ta bắt nạt, ngấm ngầm chịu
đựng mà chảy nước mắt nhìn anh vừa khóc lóc vừa kể lể, lòng anh cũng
theo đó mà thắt lại.
Lông mi mảnh dài chậm rãi khẽ rung, ngón tay trắng nõn của Tiếu Giang chạm vào quần áo của Hứa Hiện, đè xuống bàn
tay đang làm loạn của cô, cầm lấy áo len đã ướt đẫm của cô cởi ra.
Cổ áo len cổ lọ căng lên bị quấn quanh đầu Hứa Hiện, tóc xõa ra rơi tán
loạn, cô cảnh giác giữ khoảng cách với Tiếu Giang, khuôn mặt nhỏ lạnh
cóng đến trắng bệch nhìn về phía anh, mười phần cũng không thể hiểu được hành động này.
Chẳng lẽ Tiếu Giang muốn tự mình giúp cô kiểm tra cơ thể ở chỗ này? Cái này cũng không tốt lắm đâu.
Tiếu Giang ép đầu Hứa Hiện vào tỏng lồng ngực, khuôn mặt lạnh lùng trong
trẻo có chút buông lỏng, cơ thể to lớn cởi chiếc áo khoác vẫn còn vương
nhiệt độ ấm áp, cẩn thận quấn lên trên người cô, sưởi ấm cơ thể của Hứa
Hiện.
Âm thanh dịu dàng lại lần nữa quanh quẩn bên tai Hứa Hiện: "Đừng nghĩ bậy, đi bệnh viện."
Cơ thể bị nước đá lạnh làm đau nhức dần dần được ấm lại, chắc chắn là Tiếu Giang chỉ vì muốn giúp cô làm ấm cơ thể, Hứa Hiện thuận theo nằm trong
lòng Tiếu Giang ôm ấp hoài bão lớn, khàn khàn giọng tùy ý trả lời: "Dạ."
"Còn muốn chạy?"
Khuôn mặt đáng ghét của Lý Tường Dũng đứng ở bên cạnh, với lấy cây gậy mà hắn ta đã suy tính từ lâu chĩa về phía Tiếu Giang, xông lại, la lớn: "Cũng
phải đi được mới được!"
Hứa Hiện biết Lý Tường Dũng mang theo tầm hai đến ba người, Tiếu Giang ôm cô sẽ rất khó ra khỏi hẻm nhỏ mà không
bị hao tổn gì, cô kinh hãi từ trong lòng Tiếu Giang ngẩng đầu đưa ra đề
nghị hợp lý: "Anh Tiếu Giang, anh thả em xuống, em có thể tự đi, anh đi
trước em đi sau, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng đừng quay đầu."
Cô không muốn còn chưa tới lượt anh Phú ra tay thì tương lai của Tiếu
Giang lại trực tiếp bị chôn vùi trong tay Lý Tường Dũng, vậy cô thực sự
muốn mỗi ngày đều bái Phật để chuộc tội.
Bàn tay Tiếu Giang hơi
dùng lực đem vọng tưởng đang giãy dụa trong lòng Hứa Hiện được trấn áp,
bình tĩnh tự nhiên ôm Hứa Hiện đi ra ngoài, vẻ mặt không có nửa phần sợ
hãi và bối rối, ngược lại lại lộ ra sự kiêu ngạo bễ nghễ trước thiên hạ, nhìn bọn người Lý Tường Dũng như con kiến hôi bình thường.
Môi mỏng khẽ mở, âm thanh dễ nghe từ trong miệng Tiếu Giang chậm rãi bộc lộ: "Không nên nhìn, ô uế con mắt."
Hứa Hiện cảm thấy không thể hiểu nổi, sao Tiếu Giang có thể chắc chắn có thể đưa cô từ trong tay Lý Tường Dũng ra ngoài.
Lý Tường Dũng không thể nhìn nổi bộ dáng cao cao tại thượng của Tiếu
Giang, rõ ràng nó cũng chỉ là kẻ sống ở dưới đáy của cuộc sống, mưu sinh bôn ba khắp chốn người, vì cái gì nó có thể coi trời bằng vung, giẫm
mình ở dưới chân!
Lý Tường Dũng vung cây gậy trong tay, dùng sức
đập về phía đầu Tiếu Giang, hắn muốn nó phải quỳ xuống đất cầu xin tha
thứ, hắn muốn nó như chó nhà có tang cầu khẩn hắn buông tha cho nó!
Tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện vang vọng khắp đường phố, bên tai
mọi người như bị nổ tung, gậy gỗ vung đến bên cổ Tiếu Giang chợt dừng
lại, cuồn cuộn nổi lên một cỗ sức lực, thổi bay tóc mai giữa trán của
Tiếu Giang.
Lý Tường Dũng nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Tiếu
Giang, hắn cam chịu xiết chặt dậy gỗ trong tay, trong lòng tràn ngập sự
không cam lòng rồi thả xuống, không thể làm gì đành lùi về bên cạnh chờ
cảnh sát vào tra hỏi.
Không còn ai ngăn cản, Tiếu Giang vững vàng đi về phía trước, lúc đi ngang qua Lý Tường Dũng, Tiếu Giang lại giống
như nhớ tới chuyện gì đó, anh nhanh chóng chuẩn xác hung ác đạp về phía
Lý Tường Dũng, ôm Hứa Hiện không hề có áp lực mà quay người đá vào cẳng
chân khiến Lý Tường Dũng ngã lăn trên mặt đất.
Rất nhanh cảnh sát liền tản ra bên cạnh Tiếu Giang, anh khẽ nhướng đôi mắt
đào hoa khe khẽ rung rung, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng trong nháy mắt trở nên cực kỳ bi thương, giống như vừa bị mất đi báu vật.
"Nếu như Tiểu Hiện có chuyện gì bất trắc, cho dù tôi chết cũng sẽ để cậu chôn cùng em ấy!"
Hứa Hiện được quấn trong áo khoác lập tức hiểu ra ý tứ của Tiếu Giang, cô
nặng nề rõ ràng ho một tiếng, âm thanh khàn khàn mang theo tiếng khóc
nức nở linh hoạt khẽ gọi: "Anh Tiếu Giang, em muốn anh Tiếu Giang, em
không muốn chết, anh ơi mau cứu em."
Cảnh sát ở bên cạnh không
nhìn thấy Hứa Hiện được quấn ở bên trong áo khoác, bọn họ nhận được tin
báo có người trấn lột, hành hung học sinh, ngay sau đó liền lập tức xuất phát chạy tới đây, sợ bản thân Hứa Hiện bị thương nặng, cảnh sát không
dám cản lại, vội vàng nhường đường để Tiếu Giang ôm Hứa Hiện đi tới bệnh viện.
Bị đạp ngã trên đất, Lý Tường Dũng không cam lòng nhìn hai người rời đi, hắn bất mãn hô to về phía cảnh sát: "Tôi chưa hề chỉnh
bọn họ! Là bọn họ đang khi dễ tôi! các người mắt mù rồi à! Thả tôi ra!
Tôi muốn khiếu nại các người!"
Viên cảnh sát kinh ngạc nhìn về
phía Lý Tường Dũng, bàn tay dùng sức chụp về phía đầu hắn ta, kéo người
dậy, khiển trách: "Còn không chỉnh! Người ta tay không tấc sắt còn che
chở một cô bé, cậu cầm gậy gỗ lại còn phách lối đến cùng cực, giờ lại
còn không biết xấu hổi nói bọn họ khi dễ cậu? Có biết xấu hổ hay không!
Thành thật với tôi một chút! Bằng không đừng trách tôi để cậu ở trong
trại giam thêm mấy ngày!"
Lý Tường Dũng còn muốn phản bác, cảnh
sát bắt đầu trừng một cái, hắn lập tức không còn dáng vẻ hung hăng càn
quấy ban nãy nữa, chỉ có thể nín nhịn đi theo cảnh sát ngồi vào sau xe.
Hứa Hiện nghe thấy đoạn đối thoại sau lưng, trong lòng vui sướng không nhịn được cười khẽ một tiếng.
"Còn cười được, nước trên người còn chưa đủ lạnh đúng không?"
Dịu dàng như ngọc, lại giống như mưa xuân tinh tế dày đặc mà rơi xuống trái tim, khuấy động lòng người.
Hứa Hiện ôm chặt hông Tiếu Giang, ngọt ngào nũng nịu cười: "Có anh Tiếu Giang thì sẽ không lạnh."
Khóe miệng Tiếu Giang không khỏi nhếch lên một ý cười, vậy mà Tiểu Hiện lại
không lạnh, vậy thì để cho Lý Tường Dũng nếm thử cái lạnh một chút đi.