Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 97


trướctiếp

Vì mắt bị thương nên Chu Sinh không thể đi làm được. Hoắc Thâm cũng muốn tận dụng triệt để tạo hình kì lạ của Chu Sinh để làm ra xu hướng mới nhưng dưới sự uy hiếp của Tần Hà Vũ, đành từ bỏ.

Tần Hà Vũ nhìn người đang khua khua hai tay trong không khí tìm chỗ ghế sofa để ngồi, liền nắm lấy tay cậu, dắt tới nơi. Chu Sinh lúc ngồi xuống, còn khẽ níu cổ tay áo anh.

"Cảm ơn."

Tần Hà Vũ không đáp lại, lạnh lùng giật cổ tay áo ra, vào trong bếp làm đồ ăn trưa.

Hiếm có khi anh lạnh lùng với mình như vậy, việc không nhìn được khiến Chu Sinh cũng không đoán ra tâm trạng của Tần Hà Vũ. Lại không đoán được mình sai chỗ nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đơ người lắng nghe tiếng nhạc phát ra từ tivi.

Lúc Sầm Thuỷ ghé thăm Chu Sinh cũng nhận ra sự kì lạ giữa cả hai. Hiển nhiên bà biết là Tần Hà Vũ đang giận Chu Sinh, chỉ là nhìn đứa nhỏ kia, có chút nào nhận thức được chứ?

"Tần Hà Vũ, con giận Chu Sinh sao?" Sầm Thuỷ thấp giọng hỏi.

"Con không có." Tần Hà Vũ lắc đầu, nhưng biểu cảm lại bán đứng câu nói của anh.

"Mẹ đẻ ra con đó biết chưa? Nói dối với ai đó." Bà vươn tay đánh đầu con trai một cái, nhưng rồi không nói gì thêm, di chuyển ra khỏi phòng bếp.

Chu Sinh nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, băng gạc trắng quấn quanh mắt cậu khiến gương mặt nhỏ dường như thêm vẻ cao lãnh, trong trắng.

"Chu Sinh, há miệng nào." Sầm Thuỷ xiên một miếng trái cây, đút cho Chu Sinh.

Hai người ta đút ngươi ăn qua lại, khay hoa quả cũng sắp hết. Sầm Thuỷ cũng đã soạn xong lời của mình.

"Chu Sinh, lần này thằng Vũ nó giận thật đó."

"Ai cơ ạ?" Chu Sinh ngạc nhiên quay sang.

"Thằng Vũ."

"Ai làm anh ta giận sao?" Đầu nhỏ khẽ nghiêng, bên môi cảm nhận được có gì đưa tới, liền há miệng ngậm lấy.

"...Con đó." Sầm Thuỷ bất lực hô lên.


trướctiếp