Thanh Đàm Thịnh Hội... nói dễ nghe là mở ra để tu sĩ các nhà luận đạo.
Nói khó nghe... là vì thế gia tu sĩ rảnh tới hoảng, cách một đoạn thời
gian liền kiếm cái lý do tụm lại cãi nhau chơi thôi... Chiến hậu không
lâu. Các nhà còn đang vội vàng nghỉ ngơi, chỉnh đốn. Lan Lăng Kim Thị
tổn thất nhỏ nhất, cũng rảnh nhất, sớm liền vội chuẩn bị cho lần Thanh
Đàm cùng vây săn này.
Vì Lam Khải Nhân tham gia, Ngụy Vô Tiện bị bắt tách khỏi Lam Vong Cơ. Y lưu luyến duỗi tay. Hai tròng mắt thế mà
ươn ướt hơi nước: "Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ vỗ vỗ cái tay Ngụy Vô Tiện đang nắm ống tay áo hắn, cũng nói: "...Ngụy Anh."
Hắn vốn là muốn nói Liễm Phong Tôn sắp xếp rất thích đáng. Không cần biết
là Đấu Nghiên Thính hay là phòng cho khách, Vân Mộng Giang Thị đều kề
sát Cô Tô Lam Thị. Hai người cách nhau không quá xa. Hơn nữa, huynh
trưởng còn dụng tâm xếp hắn trong hàng ngũ Lam Thị gần Giang Thị nhất.
Chính Ngụy Vô Tiện cũng rất là tranh đua, tung ta tung tăng dịch qua bên này. Tới gần chút nữa chỉ sợ hai người thực sự dán vào nhau luôn.
Ngụy Vô Tiện đã nhiều ngày ở chung với Lam Vong Cơ, càng thêm chắc nịch. Y
thấy hai người bị tách ra cũng muốn giả vờ đáng thương nặn ra mấy giọt
nước mắt trợ hứng, hoàn toàn quên luôn bên cạnh còn có một cái Lam Khải
Nhân.
Lam Khải Nhân nghe tiếp không đươc, nhíu mày nhìn "móng
vuốt" của Ngụy Vô Tiện đang nắm lấy ống tay áo cháu trai ông, không hiểu sao cảm thấy như mình đang phá hủy nhân duyên của người. Sắc mặt ông
ngưng trọng, nhớ tới một mớ thành thích vĩ đại của Ngụy Vô Tiện ở Vân
Thâm Bất Tri Xứ, lạnh giọng hỏi: "...Ngươi đang làm gì?!"
Bị
người mình xem nhẹ nãy giờ đột nhiên lên tiếng... Mà tiếng này cũng
không tính là nhỏ. Ngụy Vô Tiện sợ tới ngón tay khẽ run lên, giấu vào
trong vải dệt. Y chăm chú nhìn lên. Lam Khải Nhân dựa gần vào Lam Vong
Cơ, ánh mắt như cái dùi cui, lướt qua cháu trai của ông đâm về phía y...
Ngụy Vô Tiện vò đầu giả ngu, cộc lốc hỏi: "Lam lão tiên sinh có gì phân phó?"
Lam Khải Nhân hừ lạnh: "Ngươi tìm Vong Cơ có chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Không có việc gì a. Ta chỉ là tùy tiện tìm hắn chơi... chơi..."
Nhìn thấy ánh mắt Lam Khải Nhân càng thêm hung ác, giọng cũng yếu đi dần.
Lưng eo không tự giác dựng thẳng lên, ngồi nghiêm chỉnh, thành thành
thật thật, không nhúc nhích.
Lam Khải Nhân thấy uy nghiêm của
bản thân vẫn còn, nhìn không được lại lần nữa thổi râu trừng mắt với
khối gỗ mục này, ý đồ dựa vào một chút uy vọng này bảo vệ cho nhị chất
nhi băng thanh ngọc khiết. "Nói chuyện liền nói chuyện. Không thể vô cớ
cười nhạo. Không thể ngồi dáng không hợp. Càng không thể động tay động
chân. Như ngươi vậy, còn thể thống gì?!"
Ngụy Vô Tiện thấy ông
tức nhận như vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút cảm giác đồng
tình... Nếu như ông già này biết được... hiện giờ hắn mỗi đêm ôm Hàm
Quang Quân đi vào giấc ngủ, biểu hiện chắc là còn xuất sắc hơn nữa đi...
52.
Có đôi khi Ngụy Vô Tiện rất là bội phục cha của Kim Tử Hiện. Thật sự.
Từ lúc tiệc tối bắt đầu tới nay ông ta vẫn luôn ngồi bên trên lải nhải
không ngừng. Từ lúc bắt đầu Ngụy Vô Tiện còn gục mặt ăn uống, sau đó lại rất là hứng thú nghe ông ta càm ràm, đến lúc cuối cùng còn bò trên bàn
mơ màng muốn ngủ, còn chưa chờ được đến lúc bài diễn văn lải nhải của
Kim Quang Thiện kết thúc.
Từ ngày cuối của Xạ Nhật Chi Chinh, lúc Ôn Nhược Hàn vẫn còn sống, Kim Quang Thiện đã bắt đầu tính kế, lén tìm y mấy lần, nhưng đều bị Ngụy Vô Tiện đánh trở về. Sau khi y dùng Âm Hổ
Phù, liền có một đôi mắt sói đói nhìn chằm chằm thứ kia, thậm chí còn
phảng phất toát ra ánh sánh xanh từ bên trong.
Ngụy Vô Tiện phát
hiện không đúng, tự biết hoài bích có tội, liền tự mình hủy phù, để ngừa dẫn lửa thiêu thân. Từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, đôi
mắt Kim Quang Thiện trừng lên làm như có người cướp tiền của hắn...