[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 15


trướctiếp

Ngụy Vô Tiện quậy đủ rồi, xoa xoa cái bụng cười tới đau, tay lay lay một thân giáo phục tuyết trắng của Lam Vong Cơ, chậm rãi đứng dậy, nghiêng nghiêng mặt e thẹn: "Lam Trạm, đưa ta đi đi!"

Ánh mắt Lam Vong Cơ bập bùng, do dự hồi lâu mới cẩn thận nhìn hông y trong chớp mắt, rồi lại dời đi ánh nhìn. Hắn nhớ tới chuyện đêm qua, hai tai nóng lên, hỏi: "Vì sao không mang theo bội kiếm?"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: "Bởi vì ta muốn ngự Tị Trần cùng Hàm Quang Quân. Thế nào? Lam Trạm, ngươi đưa ta không?"

Lam Vong Cơ nhấp môi không nói, làm như vì hành vi không biết xấu hổ của y mà giận dữ đến cực điểm.

Kim Tử Hiên mới rồi còn đang nhìn Giang Yếm Ly đứng cách hắn không xa. Nhưng động tĩnh bên kia thật sự quá lớn, nghe không được mới phân đi một cái nhìn. Mà cũng vì vậy mới bị một màn khanh khanh ta ta tâm ý chưa rõ nhưng đã đủ nhão dính tới phát ngán này oanh kích cho tâm, can, tì, phổi, thận đau hết cả lên. Nhưng hắn cũng không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ có thể nghẹn tới khó chịu.

Nhịn rồi lại nhịn. Giang Trừng nhịn không nổi nữa, đi đầu mở miệng: "Ngụy Vô Tiện ngươi có thể..."

Còn chưa đợi hắn nói xong đã thấy Hàm Quang Quân tuy xấu hổ, buồn bực, vậy mà vẫn gật đầu đáp: "Được..."

Đám người ở đây cũng không dự đoán được Lam Vong Cơ sẽ đáp ứng yêu cầu của Ngụy Vô Tiện. Trong lúc nhất thời, trước cửa lớn Liên Hoa Ổ bỗng giống ngày hôm qua, lần thứ hai trở nên im lặng quỷ dị...

Lam Vong Cơ cũng không tỏ vẻ khác thường. Tị Trần ra khỏi vỏ. Ánh sáng xanh trong suốt chợt lóe lên. Linh lực màu xanh nhạt bám lên thân kiếm tuyết trắng, vững vàng ngừng trước mặt hai người. Hắn dừng một chút. Ánh mắt băn khoăn trên thân kiếm dài một phen, do dự không chừng, cuối cùng nhón chân nhảy lên trước mũi kiếm, đứng yên. Đôi mắt hắn hướng về Ngụy Vô Tiện, ý bảo ngươi lên đi.

Ngụy Vô Tiện: "..."

Y vẫn còn kẹt trong chuyện Lam Vong Cơ dẫn y ngự kiếm, chưa thoát ra được. Phải đợi đến khi sư đệ nhà y tát một cái lên lưng, kêu to: "Đi lên a!"

Ngụy Vô Tiện bị một chưởng này làm cho suýt té về phía trước. Y quay đầu nhe răng với Giang Trừng: "Giang tông chủ định mưu sát ta sao?!"

Giang Trừng nói: "Ai mưu sát?! Hiện giờ lại chờ ngươi chạy về phòng lấy kiếm đã chậm rồi! Nhìn xem bây giờ đã là giờ nào?! Cứ chậm tiếp, trời tối còn chưa đến được Kim Lân Đài! Ngươi cũng đừng mong ta đưa ngươi đi!"

Giang Trừng mời vừa rồi vốn là người khiếp sợ nhất. Nhưng nghĩ lại, bọn họ hai người đã ngủ ra tình cảm. Như vậy Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện cũng có thể hiểu được.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, liền sải hai bước đạp lên thân Tị Trần, vòng tay ôm eo người kia. Mặt y dán lên lưng người đứng trước, cũng không thèm để ý người nọ cương đến thẳng tắp người, đáp: "Đừng đừng! Giang Trừng ngươi vẫn là tự đi một mình đi. Hàm Quang Quân đưa ta là được."

49.

Ngụy Vô Tiện chiếm tiện nghi của Lam Vong Cơ, dọc theo đường đi thản nhiên, tự đắc. Y giống như du sơn ngoạn thủy, nhìn đông nhìn tây, chọc cho Kim Tử Hiên bay đằng sau ngứa răng.

Đến lúc nhóm người đến Kim Lân Đài, hứng thú của y vẫn cao như cũ. Y nhìn người nhỏ như con kiến dưới đất dần dần to lên, híp mắt phân biệt giáo phục của người bên dưới là Hà gia...


trướctiếp