Bởi vì có một vị Hàm Quang Quân không gì không làm được tham
gia, mà lần bắt gà rừng này của Ngụy Vô Tiện cũng không lâu như Ngụy Vô
Tiện nghĩ.
Hai người tìm một chỗ rộng để chơi. Ngụy Vô Tiện mặc
áo ngoài của Lam Vong Cơ, hành động không tiện, cẩn thận nhắc góc áo lên mới ngồi xổm trên mặt đất, xắn hai cái ống tay áo rộng thùng thình lên
cao tới gần vai. Con gà rừng kia bị một kiếm Tị Trần của Lam Vong Cơ
tiễn đi nơi xa, giờ đang bị giơ lên. Lông gà đẹp đẽ bị người một phen
vặt trụi từng cái một.
Một cử này của Ngụy Vô Tiện được bộ giáo
phục trắng như tuyết của Lam Gia bảo hộ cực tốt. Chỉ là tư thế ngồi xổm
này thực sự không thể coi là lịch sự được. Cộng thêm động tác vặt lông
gà, trông thế nào cũng không khỏe.
Khóe miệng của Lam Vong Cơ
giật khẽ tới khó thấy được. Cũng không biết là bởi vì thao tác của Ngụy
Vô Tiện xúc phạm tới gia quy nhà hắn mà cảm thấy cạn lời... hay là vì
dáng vẻ không khỏe này mà cảm thấy buồn cười. Thật lâu sau, hắn mới nói: "... Ta tới làm đi."
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nhìn chằm chằm con
gà rừng trước mặt kia, lại dùng cái tay vặt lông gà làm mấy động tác cho Lam Vong Cơ, ý bảo: "Lam Trạm ngươi đừng nhúc nhích! Một chút chuyện
nhỏ này giao cho ta!"
Ngoài miệng thì nói vậy, kỳ thật trong nội
tâm Ngụy mỗ lại đặc biệt tội lỗi... gà là Lam Vong Cơ bắt. Lửa cũng là
người ta nhóm. Đợi xử lý con gà này rồi cũng là dựa vào một tay nấu
nướng của Lam Vong Cơ tới tiếp. Chính y cái gì cũng chưa làm, còn được
tặng không một bộ xiêm y, ngồi bên cạnh xem biểu diễn. Ngay cả giết gà
cũng là Tị Trần...
Tê! Ngẫm lại thân kiếm trong suốt trắng ngần
kia, chạm vào thứ gì liền vang lên tiếng rung như hạt châu rơi trên mâm
ngọc, khí tức như băng tuyết uốn lượn bốn phía. Y vừa nghĩ liền có chút
đáng tiếc... Thầm nghĩ quả nhiên dùng Tùy Tiện giết gà vẫn ổn hơn...
Thấy y vặt lông gà chuyên chú đến mức đó, Lam Vong Cơ cũng không tiện quấy
rầy. Hắn tìm phiến đá sạch sẽ, ngồi đối diện y, đợi gà rừng làm xong
liền chuẩn bị nhận lấy nấu cơm.
Không lâu, tiếng Ngụy Vô Tiện từ bên kia yếu ớt truyền đến. Hình như là... rất ngượng ngùng: "Hàm - Hàm Quang Quân a..."
Lam Vong Cơ nhăn mày: "...Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện giơ tay che mặt: "Lại... lại cho ta mượn Tị Trần... xài một
chút?" Mới vừa rồi vặt sạch lông gà, y lại phát hiện thiếu thứ sắc bén
tới xử lý ức gà, bụng gà, âm thầm cảm thán không có Tùy Tiện bên người
đúng là có chút phiền phức. Vì thế Ngụy công tử chỉ có thể xin Hàm Quang Quân giúp đỡ lần nữa.
Qua một lúc lâu yên ắng, Lam Vong Cơ đưa ra Tị Trần: "...Cầm đi."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì tiếp nhận, nhanh tay cắt một kiếm: "Ha ha, cảm ơn, cảm ơn ha... Hàm Quang Quân thật là rộng lượng!"
37.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Ngụy Vô Tiện rửa sạch tay, rốt cuộc cởi một
thân giáo phục trắng tinh kia ra trả cho Lam Vong Cơ. Trên người phảng
phất như nhẹ đi ngàn cân. Y duỗi cái eo lười, hận không thể bò ra đất
lăn mấy cái, giũ đi cảm giác không khỏe do nửa canh giờ tự cho là quy
phạm kia.
Lam Vong Cơ đặt con gà rừng đã làm sạch sẽ kia lên lửa, lại lấy ra một bọc gia vị nhỏ do Ngụy Vô Tiện đưa, cách làm mới lạ
nhưng không chút cẩu thả, bắt đầu thong thả nướng gà.