Sáng nay, Ngụy Vô Tiện coi như chân chính kiến thức Hàm Quang Quân thực
sự là không gì không làm được rồi. Ăn sạch mấy mâm đồ ăn cùng với một
chén canh lấy ra từ trong hộp xong, Ngụy công tử phong cảnh vô hạn sờ sờ cái bụng tròn xoe, khóe miệng còn dính dấu vết của đủ loại thức ăn, đặc biệt không biết xấu hổ mà hỏi: "Còn nữa không?"
Lam Vong Cơ thấy y như vậy, tuy là trong lòng có chút tự tin tài nấu nướng của mình,
nhưng mà cũng hoàn toàn không ngờ là người này có thể quét sạch nửa cái
bàn đồ ăn. Nguyên ý vốn là làm cho Ngụy Vô Tiện nếm nhiều loại mùi vị.
Tuy là không hợp gia quy, nhưng lúc này cũng đang ở Liên Hoa Ổ, cũng
không cần quá bận tâm. Kết quả lại là... Lam Vong Cơ không xác định được trạng thái bây giờ của Ngụy Vô Tiện, mới khuyên nhủ: "Ngụy Anh, sáng
sớm không thể như vậy. Tránh ăn no..."
Ngụy Vô Tiện: "Nấc cục!"
Một chữ cuối nghẹn trong cổ họng Lam Vong Cơ, cuối cùng mới quật cường buông ra: "...căng..."
Ngụy Vô Tiện có chút ngượng ngùng: "Ngươi đừng nói. Đúng là có hơi căng
ha... Nhưng là ta... nấc cục!" Còn chưa nói xong, lại thêm một lần nữa.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nghĩ trăm lần cũng không ra. Y ngày thường cũng không phải như
thế. Hiện giờ trước mặt Lam Vong Cơ làm trò cũng là kém xa bình thường.
Đúng ra là không thể đến mức làm cho y nấc cục liên hồi như vậy... Vì
sao cố tình trước mặt Lam Vong Cơ lại mất mặt như vậy?
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm ngươi tin ta. Ta còn ăn được... Nấc cục!"
Lam Vong Cơ: "...Không được."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta thường ngày đều không phải như vậy, nấc cục! Nhất định là hôm nay có cái gì sai rồi!"
Lam Vong Cơ nói: "Ăn cơm phải nhai kỹ, nuốt chậm. Ngươi ăn quá nhanh."
Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, nhưng y lại vẫn không thèm để ý trọng điểm
trong lời của Lam Vong Cơ: "Ngươi xem, ngươi xem. Ta nói ta còn ăn
được!"
Lam Vong Cơ có chút đau đầu, đỡ trán. Cũng không biết
trên mặt mình là cái biểu tình gì. Tóm lại giờ phút này hắn tuy là không giống xưa, nhưng vẫn lại lần nữa thể nghiệm cảm giác bị người này chọc
tức tới phát bệnh trong thời niên thiếu cầu học...
Thấy hắn như
thế, Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười to, tiến lên vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi,
không chọc ngươi nữa. Đi. Ngụy ca ca trước đó dẫn ngươi đi chơi... Lại
qua hai canh giờ liền có thể ăn trưa. Đến lúc đó ăn nữa cũng không
muộn."
Lam Vong Cơ: "..." Y thế nhưng còn nghĩ đến chuyện ăn?!