Ôn Dư cùng cô ta nói chuyện một hồi về 'bạn bè' giả dối không có thật, đó là người khác trong mắt bọn họ, trong mắt Ôn Dư, bọn họ là những kẻ mặt người dạ thú. Trò chuyện một ngày, một
lần ăn cơm, gan ngỗng, bào ngư hải sâm, ăn đến thoải mái nhưng cũng chỉ
là ham muốn ăn uống.
Hiện giờ cô cũng sẽ không xa xỉ như vậy, hai trăm vạn thấy thì nhiều, nhưng ăn mặc, ở, đi lại, có cái nào không tốn
tiền chứ? Còn có mỹ phẩm chăm sóc, các loại đồ dùng hàng ngày, ra vào
các nơi, cô tạo một vẻ ngoài hào nhoáng như vậy là đủ rồi.
Ít
nhất tiểu hot girl thấy cô, cảm thấy cô có siêu xe, sang trọng, một thân hàng hiệu, nói chuyện lịch sự. Tất cả những điều này thế là đủ, nếu
không phải giao tiếp sâu hơn, thì đây là những danh tiếp được sử dụng để phân biệt trong xã hội, tất nhiên, Ôn Dư không có ý định tiếp tục như
vậy, cô phải làm cho mình thực tế hơn.
"Ôn tiểu thư, cô ngắm cảnh đi, tôi đi gọi điện thoại." Tiểu hot girl tự giác tìm cớ đi trả tiền,
dáng vẻ như không có gì xảy ra. Hôm nay cô ta mời Ôn Dư đến đây, chút
tiền này đối với cô ta mà nói cũng chẳng là gì.
Ôn Dư không hỏi cô ta, chút việc nhỏ này cô cũng tự hiểu.
"Mang cho cô món quà nhỏ." Cô không nâng mắt lên, lấy ra một chai nhỏ từ túi
xách, một mùi hương độc đáo thoang thoảng. Tiểu hot girl do dự nhận lấy, ngửi ngửi: "Đây là... nước hoa?"
Ôn Dư tặng cô ta nước hoa để làm gì?
"Có ích đấy." Cô nhẹ nhàng nói một câu.
"Có..." Đáng tiếc nhiều nghi vấn trong lòng tiểu hot girl không được giải đáp,
Ôn Dư đã cầm chìa khóa xe rời đi, nhìn bóng lưng cô rời đi, tiểu hot
girl bỗng nhiên hiểu được đây là ý gì. Ngửi chai nước hoa, ngửi cũng
không thể nói là thơm nhưng mũi cô ta cũng không ngửi ra được cái gì,
đại khái là mùi hỗn hợp hương hoa cùng trái cây, có một chút vị mát
lạnh.
Ôn Dư bảo cô ta dùng nước hoa này.
Chẳng lẽ Trần nhị thiếu cũng thích cái này? Làm sao Ôn Dư biết được? Xem ra là nước hoa
điều chế riêng, sợ cũng chỉ có một loại này, có thể nắm bắt tâm tư Trần
nhị thiếu hay không, cô ta ít nhiều cũng phải cố gắng.
Đây là chút đáp lễ nho nhỏ của Ôn Dư cho cô ta.
Trong lòng tiểu hot girl dễ chịu hơn nhiều, một chuyến này cũng không phải
phí công. Ôn Dư có giá trị hơn sự tưởng tượng của cô ta, có năng lực
hơn. Cô ta cũng không thể đắc tội, sau này giao lưu càng phải để ý, cẩn
thận hơn.
...
Ôn Dư thuê một chiếc xe Rolls Royce màu đen, một ngày thuê 3000 tệ, trong lòng đau đến chảy máu, nhưng cũng có tác
dụng. Trước khi cô vào cửa, vô tình để cho tiểu hot girl nhìn thấy chìa
khóa xe của mình, đối với người khác có lẽ phải nhìn đi nhìn lại nhưng
giao tiếp với tiểu hot girl thì thực tế hơn, cô ta chỉ nhìn xem bạn có
tiền hay không.
Phương pháp của cô, thoạt nhìn giống những người
bạn cùng Trần Phượng Thần ăn chơi, hơn nữa dáng vẻ mắt cao hơn đầu quả
thực là tiêu chuẩn y như sách giáo khoa. Nếu đưa vào phim truyền hình
thì cô chắc chắn một nữ phụ phản diện đáng ghét.
Và cô cũng đúng thật là một nữ phụ.
Đi về phía chỗ đậu xe, theo con đường vẫn còn một số chiếc xe sang trọng
thường ngày không dễ thấy, xếp hàng ở đó, tập hợp lại với nhau giống như một cuộc diễu hành lớn. Tuy nhiên, những người khác thì thực sự giàu
có, còn Ôn Dư là một kẻ lừa đảo.
Ngoài ra còn một số nam thanh
niên đi bộ đến gara dưới lòng đất, ở độ tuổi khoảng hai mươi, nói chuyện cười đùa, họ đã đến phía sau lưng Ôn Dư, bước chân nhanh hơn, đi đến
phía trước. Lúc lướt qua Ôn Dư nhìn nhiều hơn vài lần, quả thật rất bắt
mắt, Ôn Dư đúng là xinh đẹp, vóc dáng cũng không thấp, dáng người kiểu
đầy đặn, đối với mấy tên chơi bời thành thói như này không phải là miếng bánh thơm ngon hay soa?
Nhìn thoáng qua một lần, lại nhìn thêm lần nữa, cũng không hề e dè gì.
Nhìn về cẳng chân trắng nõn của cô, vòng eo thon nhỏ, mái tóc dài mềm mượt,
linh hồn của mấy thanh niên này như bị câu mất một nửa. Ôn Dư nhìn về
phía bọn họ, mặt lạnh tanh, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nhàn nhạt đó, cô
cũng không quên thân phận hiện tại của mình là gì, cô vẫn giữ tính cách
kiêu ngạo của "đại tiểu thư" kia.
Cô khẽ nhíu mày, đang muốn mở cửa e ra: "Các anh nhìn tôi làm gì?"
Bọn họ cũng không kiêng dè, đi về phía này, ước chừng muốn tỏ ra hài hước
dí dỏm, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe của Ôn Dư cũng đoán không thể sử
dụng tiền tài để tấn công, thái độ trở nên lịch sự hơn. Như vậy mới có
cảm giác chinh phục, ai biết lại gặp may, được cùng mỹ nữ chất lượng cao ăn bữa cơm.
"Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là mấy anh em
muốn làm quen với vị tiểu thư này." Thanh niên xoa mũi chỉ vào mấy người bạn xung quanh, "Làm bạn bè cũng được, nhưng chúng tôi định mời cô đi
uống cùng một ly, chúng tôi mời, cô yên tâm, bây giờ là xã hội pháp
quyền, chúng tôi đều là người tử tế."
Có tử tế hay không Ôn Dư
không biết, nhưng Ôn Tư có thể phán đoán, đẳng cấp của những người này,
so với đám Lý Đông Ngọc thì kém xa.
Ôn Dư liếc mắt nhìn, thờ ơ
nói: "Tất nhiên tôi có thời gian, cũng có tiền để nhàn rỗi nhưng tại sao tôi phải lãng phí thời gian uống rượu các anh? Tôi thích đàn ông thú vị hơn."
"Chúng tôi đều rất phong độ, chỉ là muốn kết giao bạn bè
với tiểu thư thôi." Còn sợ Ôn Dư không tin, lại nói thêm: "Chúng tôi đều đến những quán bar đứng đắn, những nơi lớn, cho một cơ hội đi"
Mắt Ôn Dư dời từ trên mặt anh ta xuống đến vai, xẹt qua đám người, tất cả
đều là bộ dáng tinh thần uể oải, khom lưng, đôi mắt còn như đang đi săn. Nhưng cũng có kiêng kỵ, người đàn ông này thường xuyên nhìn chằm chằm
vào xe của Ôn Dư.
Dường như đang suy đoán, đây là chim hoàng yến
được kim chủ bao nuôi hay là đại tiểu thư đi dạo. Họ không quen biết
nhóm phú nhị đại, căn bản không biết có bao nhiêu ngọa hổ tàng long, nên càng phải cẩn thận hơn, nói không chừng người đẹp yêu kiều này có thể
làm liên lụy đến nhà bọn họ.
Nếu Ôn Dư thật sự từ chối bọn họ,
bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tránh đi. Hiện tại ở lại cũng chỉ là
vì sắc tâm nổi lên, trông cậy vào vận may.
"Cơ hội? Cơ hội thì
phải tự mình giành lấy." Ôn Dư đã ngồi lên xe, hạ cửa sổ xe xuống lười
biếng nhìn mấy người đàn ông bên ngoài, không hề có vẻ mất tự nhiên nào, "Mấy buổi tụ tập nhỏ đó của các anh tôi đi làm gì? Không phải là lãng
phí thời gian sao? Tôi mới từ nơi khác về, rất bận."
Chân cô đã giẫm lên chân ga, xe đang nổ máy chờ phóng đi.
Nhưng không có cơ hội suy nghĩ gì, mấy tên quỷ chết kia đã moi hết ruột gan
ra: "Tối hôm nay là một ngày đặc biệt, tiểu thư biết Hoắc gia chứ? Hoắc
tiểu thiếu gia mở party ở đó, còn mời rất nhiều người, nói là mời toàn
bộ khách."
Đó là cách gọi của Hoắc Phong, Ôn Dư vẫn không phản
ứng gì, lần này khiến mấy người đàn ông thầm nghĩ. Đây là biết, hay là
không biết?
"Lại là anh ta." Ôn dư ngáp một cái, "Phương thức liên hệ của anh đâu? Cho tôi."
Giọng điệu ra lệnh này khiến mấy tên khốn ngày thường hoành hành bá đạo này
sửng sốt, có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức đưa phương thức liên lạc
của mình ra, trên mặt nổi lên sắc hồng.
"Được, là cái này. Đến lúc đó..."
Xe khởi động cắt ngang lời anh ta, đột nhiên gia tốc làm cho mấy người này lùi lại sau, sợ đến mức chân mềm tim đập nhanh, mặc dù khoảng cách này
không đâm trúng người nhưng cũng không nói trước một tiếng...