Thái độ của Ôn Dư thật ra cũng không được tốt lắm, không thể nói là bất
lịch sự nhưng lại có cảm giác cô tự nhiên xem thường người khác như vậy. Điều này cũng bình thường, tiểu hot girl nắm lấy túi xách, cũng hợp lý
cho Ôn Dư thấy mình nghe theo: "Ôn tiểu thư... Ngày hôm đó, những lời cô nói."
Ban đầu cô ta chỉ bán tín bán nghi, loại công tử trăng hoa như Traanf Phuonwgj Thần, tên khốn tính cách lạnh lùng sao có thể thích kiểu con gái lương thiện chứ, đây là phim truyền hình sao? Loại đam mê
này thật giả dối, nhưng Ôn Dư cũng không giống như lừa cô ta, Ôn Dư
không có lý do gì để lừa cô ta cả.
"Cô nói... Anh ta, thật sự như vậy sao?"
Ôn Dư có vẻ như chỉ tập trung vào đồ ăn, nhà hàng này được coi là đứng đầu trong những nhà hàng Pháp, đáng tiếc hai người này đều không cso tâm tư ăn uống gì. Tiểu hot girl một lòng nghĩ muốn hỏi ra gì đó từ miệng cô,
đầu óc Ôn Dư nhanh chóng chuyển động.
Cô không thông minh nwh
vậy, đương nhiên là nói nhiều sai nhiều, Trương Khâm Vọng đảm bảo cho cô một cái đệm tốt, tiểu hot girl cơ bản là đã tin tưởng thân phận của cô, điều này có tác dụng hơn một đống lời nói vô nghĩa.
"Tính cách
của anh ta là vậy đấy, tôi cũng nể tình cô giúp tôi một chút, có làm hay không là việc của cô, không cần phải hỏi tôi." Ôn Dư vừa dùng bữa vừa
nhìn điện thoại di động, tiện thể nghe cô ta tâm sự: "Nếu cô thành công
thì lại nói với tôi."
Nhìn qua trông cực kỳ chắc chắn,
tiểu hot girl bị miệng lưỡi chém đinh chặt sắt này của cô thuyết phục,
cuối cùng một chút dao động cũng tiêu tán không thấy bóng dáng. Đây là
một cơ hội, dù sao Trần Phượng Thần cũng đã chán ngấy mình rồi, nói
không chừng lúc nào đó sẽ chia tay, coi như chữa ngựa chết thành ngựa
sống.
Gương mặt cô ta hơi đỏ lên, "Vậy, vậy cảm ơn Ôn tiểu thư."
"Tuần tới chúng tôi có một cuộc hẹn, tất cả mọi người trong vòng đều đến, tôi thấy cô quan tâm đến việc này, hay là... Cô xem có cần gì không?" Đương nhiên họ đều là 'đồng nghiệp' kiếm được lưu lượng trên mạng giống cô
ta, ở thành phố này những người nổi tiếng một chút trên mạng đều sẽ
thường xuyên tổ chức tụ tập, tất nhiên không phải để ăn uống vui chơi mà là thuê khách sạn, trao đổi thông tin mới và hợp tác với nhau.
Tốc độ thông tin thay đổi rất nhanh, đây chính là điều họ không thể để mất, nó luôn thay đổi theo từng giây từng phút một, họ phải bắt kịp xu
hướng, tự cập nhật để tránh bị đào thải.
Ôn Dư cuối cùng cũng không cúi đầu nhìn điện thoại nữa, thêm một chút để ý: "Tụ hội gì?"
"Là bạn bè địa phương chơi với nhau, mọi người đều làm cùng một nghề, nói
không chừng sau này còn có thể giúp đỡ nhau." Tiểu hot girl nói đơn
giản, sợ đại tiểu thư nghe thấy rườm rà, "Hơn nữa bây giờ có sự khác
biệt khu vực, chẳng hạn như thành phố H, những người nổi tiếng trên mạng thường hợp tác với nhau, càng có lợi cho việc thu hút lượng truy cập.
Chúng tôi không ký kết với công ty, mà chỉ kết nối trên mạng... Với tôi
không có tác dụng, lớn thì không cần công ty, nếu nhỏ thì cũng được chia tài nguyên, để người lớn quản lý thì tốt hơn."
Ôn Dư gật đầu, "Thì ra là vậy, vậy tôi là người ngoài rồi."
Cô cũng không phải không biết làm thế nào, nếu không có đường thì biết
cũng vô dụng, đương nhiên cô cũng có thể đi cầu xin Ôn Cẩm Sanh giúp đỡ
nhưng đời này, Ôn Dư không có khả năng cúi đầu với anh ta.
Tiểu
hot girl có hơi ngượng ngùng, cô ta nói với Ôn Dư một đống thứ, thoạt
nhìn nóng lòng biểu hiện, trong lòng cũng âm thầm ảo não vì hành vi dư
thừa của mình. Tóm lại, mang Ôn Dư qua bên đó, coi như là có thuận nước
đẩy thuyền.
"Thực ra rất đơn giản, dù sao cô cũng có
nguồn lực, làm bất kỳ chuyện gì cũng thuận lợi, nếu cần người, tôi có
thể giúp." Cô ta sẵn sàng làm một người trung gian.
"Vậy chưa
cần, bạn của cô hẳn là rất thú vị đúng không? Tôi vẫn chưa thấy họ ở bên ngoài." Ôn Dư có vẻ hơi hứng thú, nhưng lại không phải về công việc.
Cô cũng không cần quan tâm đến những điều này, có người nguyện ý làm chô
cô, tiểu hot girl tự nhiên nguyện ý chủ động bày tỏ thái độ, tránh bị
người khác chiếm ưu thế trước. Đây là một cơ hội tốt, có lẽ quen được Ôn Dư, sau đó sẽ quen biết bạn bè của cô, đối với cô ta có vài người đàn
ông ưu tú trong số bạn bè cũng tốt, chỉ là để đáp ứng khát vọng trong
lòng cô ta.
Thực tế đã sớm cho cô ta một gậy, khi cô ta đi theo
Trần Phượng Thần hoàn toàn không nói được gì, anh ta chưa bao giờ giới
thiệu với người khác về cô ta, có một lớp rào cản vô hình ngăn cách bọn
họ. Cho dù bạn bè của Trần Phượng Thần rất lịch sự và tử tế thì loại
ranh giới này cũng không thể bị phá vỡ, bạn của Trần Phượng Thần đều học ở Đại học nổi tiếng, tương lai xán lạn, mặc những bộ quần áo đắt tiền,
miệng nói về những kinh nghiệm phiêu lưu vòng quanh thế giới, thông thạo ngoại ngữ.
Còn cô ta thì sao, bỏ học cấp 2, bị người ta lừa đi
làm người mẫu, lòng mang mộng làm minh tinh. Từ nhỏ đã xinh đẹp, cũng
không phải một lần tự mình cảm thấy có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, hoặc là gả cho người nào đó, đây đều là đường tắt. Cô ta không học hành tử
tế, tìm công việc tốt là không có khả năng, huống chi hoàn toàn không
học nổi... Trong đầu cô ta chỉ có tiền, muốn giàu có, có thể tránh xa
cuộc sống nghèo khó cực kỳ khủng khiếp đó.
Cô ta không phải không có cơ hội để kết hôn với đàn ông giàu có nhưng lúc này, sự kiêu ngạo
không đáng cos trong lòng cô ta lại bộc phát... Cô ta ghét những người
đàn ông béo phì mập mạp, trông giống những con lợn ngu ngốc. Nếu có thể
leo cao một chút... không phải tốt hơn sao?
"Bọn họ? Họ chẳng có
gì thú vị cả, ai cũng bận rộn, da dẻ cũng không tốt, gần đây còn vì lo
lắng mà rụng tóc." Tiểu hot girl cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa
gì, đây chỉ là công việc, công việc thì không thú vị được. "Bọn họ khẳng định không giống như Ôn tiểu thư cô, người bên cạnh Ôn tiểu thư trong
thế nào?"
Nghe cô ta hỏi như vậy, trong đầu Ôn Dư xẹt qua những
cái tên làm cô phản cảm, từng người từng người một xếp hàng từ trong nhà hàng ra bên ngoài, ghét nhất là Ôn Cẩm Sanh dối trá, sau đó là Lý Đông
Ngọc, còn có cha mẹ cô, ngoài những người đó, cô còn ghét đám đàn ông
theo đuổi Đường Song kia, đám chó điên.
Kiềm chế sự kích động
muốn bóp nát khăn trải bàn, Ôn Dư nở nụ cười khéo léo với cô ta, giọng
điệu thoải mái như đang giới thiệu những người bạn mình yêu thích: "Bọn
họ? Tất nhiên đều tốt, rất thành công, hài hước thú vị, bình thường cũng hay trò chuyện. Có một người còn chăm sóc mọi người như người anh cả
vậy, rất đáng tin cậy."
Đương nhiên, chưa từng "chăm sóc" Ôn Dư.
Tiểu hot girl dường như có chút ảo não, "Những người đàn ông bên cạnh tôi... đều không biết tôn trọng người khác."
Ôn Dư cười: "Có lẽ bọn họ không coi cô là bạn."
Chỉ có đừng ngang hàng, ngang hàng về mặt tâm lý thì mới được tôn trọng,
phải được nhận định từ tận đáy lòng, gia cảnh và năng lực, tóm lại là
đáp ứng mọi yếu tố thì mới có được sự tôn trọng.
"Bình thường
Trần... anh ta không nói nhiều với tôi, ngoại trừ những lời đó, tôi cũng không biết anh ta thích gì." Tiểu hot girl theo bản năng thể hiện sự
yếu đuối cho Ôn Dư thấy, như vậy càng có thể nhận được lòng thương xót
từ cô, "Cảm giác anh ta coi tôi như người ngoài cuộc, thậm chí là thú
cưng."
Đương nhiên là vậy rồi. Ôn Dư không vạch trần lời nói của
cô ta: "Ngay cả khi trao đổi cũng phải xây dựng trên cùng một nền tảng."