Trần Châu Anh gượng gạo cười, song vẫn chưa chịu thua. Đúng là tình cảm che
mờ lí trí, làm cho cô ta mất đi sự thông minh vốn có của mình. Cô ta
nói: “Nếu lần tiệc tới của Dịch thị là tiệc mừng tiểu thái tử chào đời,
tôi nhất định sẽ đi cùng bạn cặp.”
Tiểu thái tử, nói cách khác chính là đứa con trai của Dịch Thành, người sẽ
thừa kế Dịch thị trong tương lai. Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Tâm
Dao hơi cứng lại. Đùa nhau à? Hai người còn chưa ngủ chung phòng… à
không, chưa ngủ chung giường thì sao có thể có con? Còn có, ẩn ý của cô
ta là hai người chưa có con với nhau thì cô ta sẽ không từ bỏ đúng
không?
Mà thật ra Châu Anh không nghĩ theo hướng đó. Cô ta chỉ đơn giản là muốn
nhắc nhở Tâm Dao về việc hai người kết hôn đã lâu mà chưa có con. Nhà
hào môn rất coi trọng người nối dõi, vị thế cao như nhà họ Dịch lại càng coi trọng hơn nhiều lần. Ấy thế mà, kết hôn đã gần hai năm mà Tâm Dao
vẫn chưa có động tĩnh gì.
Dịch Thành liếc nhìn Châu Anh, chút ấn tượng vì sự sắc sảo của cô ta cũng
bay sạch. Dù thế nào thì đây cũng là chuyện nhà người ta, dù cô ta không thích Tâm Dao đi chăng nữa cũng không nên nói trước mặt hắn như thế
này, chẳng khác nào đang vả thẳng vào mặt hắn. Đó là còn chưa kể đến
việc, cô ta đang kiếm chuyện với cô.
Thấy cô không trả lời, Dịch Thành lên tiếng thay: “Rất nhanh sẽ có, mong tới lúc đó Trần tiểu thư sẽ tìm được người phù hợp.”
Chỉ một câu nói của hắn đã thành công làm không khí biến đổi một cách vi
diệu. Châu Anh chuyển từ đắc ý sang ngơ ngác, rồi thành đau lòng phẫn
uất. Còn Tâm Dao từ lúng túng lại chuyển thành ngượng ngùng xấu hổ, cúi
thấp đầu che đi gương mặt hơi ửng đỏ.
Hắn không chờ Châu Anh nói thêm điều gì đã dẫn theo Tâm Dao rời đi. Vốn hắn cũng định để cô tự do đi đâu đó, nhưng nghĩ lại có thể cô sẽ gặp phiền
phức nên một mực dẫn cô theo mình. Tâm Dao cũng tán thành ý kiến đó, dù
sao cô cũng không muốn tự đi một mình để rồi gặp rắc rối.
Cô theo hắn đi chào khách, đi giáp cả hội trường tổ chức tiệc nhưng lại
không thấy bóng dáng nữ chính đâu. Lúc này, Tâm Dao mới thở phào nhẹ
nhõm. Chân cô đã bắt đầu cảm thấy đau, nụ cười cũng không thể tự nhiên
như trước. Dịch Thành như chú ý được điều này nên buông tay cô ra, dặn
dò: “Em tìm chỗ nào ngồi nghỉ đi. Có thể tìm bạn em, hoặc là đi tìm anh
trai em.”
Tâm Dao gật gật đầu. Trong buổi tiệc này tập hợp gần như đầy đủ xã hội
thượng lưu, nhà họ Tô có mặt mà nhà họ Khương là thông gia của nhà họ
Dịch lại càng không thể vắng mặt. Nhưng Tô Hải Nguyệt không phải loại
người thích những bữa tiệc thế này, có thể chắc chắn một điều rằng cô
nàng sẽ không tới. Vậy nên, Tâm Dao định đi tìm chị dâu.
Tuy nhiên, khá xui xẻo là hôm nay Lý Yên không theo cùng Khương Quân. Anh
đến cùng Đức Huy. Dù gì Đức Huy cũng xem là một người bạn tốt của cô nên Tâm Dao rất vui vẻ chào hỏi cậu. Khương Quân hỏi: “Dịch Thành đâu? Sao
lại để em một mình rồi?”
Lúc nãy anh còn thấy và nghe những người xung quanh nói hai người đi cùng nhau, thế nhưng sao bây giờ chỉ còn lại một mình cô?
“Chân em đau, anh ấy bảo em không cần đi theo nữa.” Tâm Dao thành thật trả
lời. Khương Quân gật đầu, anh nhìn Đức Huy rồi nói: “Cậu ở đây với em ấy một lát, tôi đi tìm Dịch Thành rồi sẽ trở lại ngay.”
Anh biết, trong những bữa tiệc này, số người đến tìm Tâm Dao để gây rắc rối còn nhiều hơn số người tới nói chuyện giao hảo với cô. Bình thường vẫn
luôn có trợ lí của cô đi cùng để hỗ trợ, nhưng nay không còn nữa. Bởi
thế, anh để Đức Huy ở lại với cô một lát, phòng trường hợp lại có người
đến gây chuyện.
Mặc dù anh tin Tâm Dao sẽ tự giải quyết được, nhưng anh không mong có
chuyện rồi mới giải quyết. Đề phòng ngay từ đầu vẫn sẽ tốt hơn.
Khương Quân rời đi, hai người ở lại chuyện trò khá vui vẻ. Bởi vì nơi nay
không phải bên ngoài, có rất nhiều tai mắt nên hai người vẫn luôn giữ
một khoảng cách nhất định, đều không muốn ảnh hưởng tới thanh danh cả
hai.
“Dạo gần đây công việc ở Paradise vẫn tốt chứ? Xin lỗi, gần đây anh khá bận nên không thể ghé qua thường xuyên.” Đức Huy nói.
“Không sao, mọi thứ vẫn rất tốt. Anh không cần lo lắng đâu, bọn em đã làm
phiền anh nhiều rồi.” Tâm Dao cười. “Nhưng hôm nào rãnh thì anh cứ ghé
qua nhé, lũ mèo con có vẻ nhớ anh rồi.” À, lũ mèo con đó hình như còn
bao gồm cả vài nhân viên trẻ nữa.
Đức Huy hơi cười, thật ra anh muốn được cô chủ cửa hàng nhớ hơn là lũ mèo con kia.
Hai người trò chuyện thêm đôi ba câu mà không để ý rằng có một người đang
đi tới. Dịch Thành cảm thấy hơi lo nên quay lại tìm cô, vô tình lúc này
lại nhìn thấy cô và cậu đang trò chuyện rất vui vẻ. Hay thật! Hắn bảo cô đi tìm bạn thì cô liền đi tìm Đức Huy sao?
Hắn đi lại gần hai người, bước chân có hơi vội. Tâm Dao hơi khát nên định
uống thử một chút rượu, hai người đàn ông đồng loạt lên tiếng: “Không
được uống rượu.”
Tâm Dao giật mình, nhưng cô đã nuốt ngụm rượu mất rồi. Mùi vị hơi cay nồng
đặc trưng lan trong miệng làm cô suýt thì bị sặc. Nguyên chủ có tửu
lượng khá tốt, cô tưởng mình đang trong cơ thể cô ấy thì cũng có thể
uống chứ.
Dịch Thành nhanh chóng đi lên vỗ nhẹ vào lưng cô. Hắn giật ly rượu
trong tay cô ra. Thật là, uống rượu mà như uống nước lọc, hớp cả một
ngụm lớn vậy sao?
“Không sao… chỉ là giật mình nên sặc thôi mà…” Tâm Dao cười gượng để gỡ lại chút mặt mũi. Hắn vuốt nhẹ lưng cô, thở dài.
Khương Quân quay trở lại. Lúc này anh mới nhớ ra quan hệ rắc rối giữa ba
người, lại nhìn tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bạn mình.
Hình như anh đã làm một điều gì đó sai trái.