Ánh mắt Tâm Dao nhìn Thế Huân tràn đầy dè chừng làm hắn ta cảm thấy không
thoải mái. Hắn ta nghe nói người chị dâu này của mình là một cô gái sắc
sảo thông minh, nhưng ngoại trừ hôm diễn ra hôn lễ thì hắn ta chưa bao
giờ có cơ hội tiếp xúc gần với cô để đánh giá. Tuy nhiên, ánh mắt của cô lúc này như thể đã dò thấu lòng hắn ta, nhận ra những suy tính và tâm
tư mà hắn ta ấp ủ trong lòng.
“Đã lâu không gặp, cô chú vẫn khỏe chứ?” Dịch Thành đáp lời hắn ta. Đối với người em họ này, ít nhiều Dịch Thành vẫn mang một chút đề phòng.
“Vẫn khỏe. Chào chị dâu.” Dịch Thế Huân lại chuyển hướng sang cô. Tâm Dao
mỉm cười gật đầu chào hắn, đôi mắt lại trở về như cũ, trong veo như thể
đang không nghĩ về chuyện gì. Thế Huân có cảm giác, phảng phất như
chuyện vừa rồi chỉ là tưởng tượng của hắn ta mà thôi.
Thế Huân ở lại nói thêm vài câu nữa rồi rời đi ngay, hắn ta biết nếu mình
còn nán lại thì sẽ để lộ sơ hở. Hắn ta vừa đi khỏi, Dịch Thành đã hỏi
ngay: “Làm sao vậy?”
Vừa rồi, hắn để ý thấy cô nhìn Thế Huân rất chăm chú, hơn nữa còn là một
ánh mắt phán xét và tỏ ra ghét bỏ. Khi hai bên nói chuyện, Tâm Dao cũng
thường tìm ra sơ hở để bóc mẽ, hỏi khó Thế Huân, làm hắn ta cảm thấy
lúng túng. Nhưng theo hắn nhớ thì đây cũng chỉ là lần thứ hai, thứ ba
hai người gặp nhau, sao Thế Huân lại gây thù oán với cô rồi?
“Ừm… chỉ là cảm thấy cậu ta không tốt cho lắm.” Tâm Dao vờ nói bâng quơ, sau đó nghiêm túc nhìn hắn rồi nói: “Anh nhất định phải cẩn thận với cậu
ta.”
Hắn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, vui vẻ mỉm cười một cái rồi gật đầu. Cô gái ngốc này có cả thuật đọc tâm sao?
Cơn sóng nhỏ vừa qua thì chợt một cơn sóng khác lại ập tới. Tâm Dao vừa
nhìn thoáng qua thì liền nhận ra người đó là ai. Còn ai khác ngoài món
nợ đào hoa của Dịch Thành – Trần Châu Anh?
Nhìn cô ta, cả hai người đều có cảm giác nhìn thấy được Khương Tâm Dao trước kia – hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, có sức hút vô
hạn đối với những người đàn ông bình thường. Cô ta mặc chiếc váy đuôi cá màu tím sẫm, khuyên tai lớn kết hợp cùng cách trang điểm sắc sảo, đuôi
mắt cong cong gợi tình. Từng bước đi uyển chuyển tôn lên dáng người hoàn hảo, đôi môi đỏ mọng mỉm cười giơ ly rượu lên: “Dịch tổng, Dịch phu
nhân, chúc mừng ngày kỉ niệm sáu mươi năm thành lập công ty. Chúc Dịch
thị ngày càng phát triển bền vững.”
Khí chất của cô ta làm Tâm Dao không khỏi chột dạ, tự giác đứng thẳng lưng
hơn, ngẩng cao đầu, học theo nguyên chủ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh
nhạt. Trước nay, trong giới hào môn, Khương Tâm Dao mới là tượng đài nữ
thần hoàn hảo làm lu mờ bao vị tiểu thư danh giá khác, cô không thể để
hình tượng đó cứ thế bị hủy đi. Hơn nữa, lại càng không thể để vị trị nữ thần kia rơi vào tay Châu Anh.
Nói thế nào nhỉ? Châu Anh đúng là người thông minh, nhạy bén trong công
việc, nhưng phàm là người càng thông minh thì điểm yếu lại càng chí
mạng. Và điểm yếu của cô ta, của cả nguyên chủ trước đây chính là Dịch
Thành. Chỉ cần là chuyện liên quan tới hắn, Châu Anh sẽ trở nên mất bình tĩnh và dẫn đến những hành động sai lầm. Haizzz… cái này có tính là
“con tim lầm chỗ để trên đầu” không nhỉ?
“Cảm ơn Trần tiểu thư.” Dịch Thành đáp lại. Hắn nhìn cô ta, rồi lại chuyển
mắt sang nhìn cô. Ừ, vẫn là thích cô của hiện tại hơn.
Châu Anh nhìn hai người khoác tay thân thiết, trong lòng dâng lên cảm giác
đố kị không vui. Không phải người ta đồn rằng gia đình họ không hạnh
phúc sao? Có người còn nói là hai người họ chưa từng chung chăn gối,
thậm chí một ngày còn không nói chuyện với nhau bao nhiêu câu cơ mà.
Tâm Dao nhận ra ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô ta, nhưng không
vì thế mà cô buông tay Dịch Thành ra, ngược lại càng siết chặt hơn. Đây
vẫn là chồng cô đó! Có thể đừng nhìn một cách lộ liễu như thế không? Vốn cô muốn im lặng cho qua chuyện, thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng
ngừng. Châu Anh lại bắt đầu kiếm chuyện: “Xem ra tình cảm của hai người
rất tốt, nào có giống như tin đồn. Hai người đi chung với nhau… quả là
trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”
Tâm Dao hơi cười, nào có phải lời đồn, đó là thật mà. Nhưng cô cũng không
thể để cô ta đắc ý được. Cô đáp lại: “Trần tiểu thư quá khen rồi. Nhưng
sao Trần tiểu thư lại đi có một mình thế này?”
Sở dĩ cô hỏi như vậy là vì cô biết rõ, Châu Anh có cái tôi cực kì lớn. Cô
ta đã chọn Dịch Thành, tức là mang suy nghĩ chỉ có mỗi hắn mới xứng với
mình. Thế nên, bất kì chàng trai nào tiếp cận đều bị cô ta thẳng thừng
từ chối. Từ trước tới nay, Châu Anh đi dự tiệc cũng chỉ đi một mình chứ
không tìm partner.
Quả nhiên, vẻ mặt của Châu Anh hơi cứng lại trong thoáng chốc. Biết là cô
đang trêu tức mình, Châu Anh giữ vẻ điềm nhiên trả lời: “Tôi không có
được may mắn như Dịch phu nhân, có người bạn cặp hoàn hảo thế này.”
À, ý bảo cô lấy hắn được là nhờ may mắn? May mắn cái con khỉ khô! Trước
đây thế nào cô không biết, chứ bây giờ chẳng khác gì một quả bom nổ
chậm!
“Trần tiểu thư vẫn nên tìm một người đồng hành đi.” Dịch Thành lên
tiếng. Châu Anh sững sờ nhìn hắn trong chốc lát. Sao lại như vậy? Sao
Dịch Thành lại lên tiếng nói giúp Tâm Dao?
“Cảm ơn lời khuyên của
Dịch tổng.” Châu Anh cười gượng gạo, gương mặt thoáng nét buồn phiền.
Tâm Dao lại nổi hứng trêu chọc. Cứ coi như cô trẻ con cũng được, nhưng
cô ta đã kiếm chuyện trước thì cô cũng phải đáp lại mới phải lẽ.
“Sao anh lại nói thế? Duyên do trời định, không được hối thúc.” Lời này là
cô nói với Dịch Thành, nhưng mũi nhọn lại hướng về phía Châu Anh. Nếu là trước kia có lẽ cô cũng chẳng dám làm thế đâu, vì nhất định người bị bẽ mặt sẽ là cô. Nhưng bây giờ có chút khác biệt, hoặc là nói, cô mong là
có sự khác biệt…