Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 56


trướctiếp

Ánh mắt Tô Cảnh Dược rơi xuống hốc mắt còn hơi đỏ của Ôn Thất Bạch, lại đem bàn tay lạnh lẽo của cậu nắm ở lòng bàn tay.

"Tại sao lại quá đáng? Chúng ta là người yêu, nếu như vậy gọi là quá đáng, vậy chúng ta ở trên giường làm việc, thì tính là cái gì?"

Tô Cảnh Dược gằn từng chữ, chậm rãi tới gần, khi một chữ cuối cùng hạ xuống, Ôn Thất Bạch thậm chí có thể cảm giác được sự ấm áp anh hô hấp phất qua gò má mình.

Ôn Thất Bạch trầm mặc, chuyện này nếu tính ra, là không rõ ràng lắm, giữa Tô Cảnh Dược và cậu, tính như thế nào cũng không rõ ràng lắm.

"Tô Cảnh Dược, chuyện này là lỗi của tôi, từ đầu đến cuối đều là lỗi của một mình tôi." Ôn Thất Bạch ngước mắt nhìn anh, cũng buông tha giãy dụa, nếu hôm nay phải nhận sai, liền dứt khoát nhận hết lỗi lầm, "Tôi có lỗi với anh. "

"Một câu xin lỗi là đủ sao? Ôn Thất Bạch, dễ dàng tống cổ tôi như vậy à?" Tô Cảnh Dược đưa tay nắm lấy cằm Ôn Thất Bạch, ép buộc cậu nhìn về phía mình, khí lực rất lớn, trên làn da trắng nõn in một chuỗi dấu vết màu xanh nhạt.

Ôn Thất Bạch đau đớn nhíu mày, lại không thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, "Vậy anh muốn như thế nào? Tất cả đều tùy anh."

Tô Cảnh Dược cúi đầu cười, khom lưng hôn lên má cậu, lại cắn xuống cổ cậu, một ngụm thấy máu.

Ôn Thất Bạch phản xạ có điều kiện muốn né tránh, lại bị anh gắt gao ấn vào trong ngực, "Em cũng biết đau sao? Tôi tưởng em không bao giờ đau."

Tô Cảnh Dược tàn nhẫn cắn xuống, ngay cả tơ máu chảy ra từ miệng vết thương cũng liếm sạch sẽ.

Máu vào miệng tanh ngọt, ánh mắt Tô Cảnh Dược càng thêm âm u, anh hận không thể từng ngụm từng ngụm nhai nát Ôn Thất Bạch hóa thành máu thịt của mình, hận không thể dùng một sợi xích sắt, khiến cậu vĩnh viễn đều trốn không thoát.

Tốt nhất là gãy cánh, mài gãy nanh vuốt, để cho cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng nếu thật sự như vậy, Tô Cảnh Dược ngước mắt nhìn về phía đôi mắt xanh bịt kín một tầng sương mù mờ ảo kia, nếu thật sự là như thế, đôi mắt này vĩnh viễn ảm đạm không ánh sáng.

Tô Cảnh Dược đẩy mạnh Ôn Thất Bạch ra, giơ tay lau vết máu đỏ thẫm trên môi, ánh mắt cười như không cười nhìn về phía hai má cậu bởi vì đau đớn mà hơi tái nhợt.

Sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, phối hợp với đôi mắt xanh u ám kia, Tô Cảnh Dược chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, "Em tự mình giải quyết chuyện của mình, tôi cho em thêm ba ngày, ba ngày sau, trở về tìm tôi."

Dứt lời liền xoay người rời đi, không có chút lưu luyến nào.

Mưa vẫn còn tí tách.

Ôn Thất Bạch giơ tay lên che miệng vết thương còn đang chảy máu, nghiêng mắt nhìn diệp Phong An đứng bên cạnh, "Náo nhiệt xem xong chưa? "

Diệp Phong An cầm ô, tỏ vẻ không liên quan đến mình nhún vai, "Tôi chỉ tới đây cho cậu lựa chọn, hơn nữa, nếu anh có hứng thú, tôi không ngại kết thành đồng minh với cậu."

Ôn Thất Bạch nửa ngồi xổm trước mộ, hoa bị mưa tưới ướt đẫm, cười nhạo một tiếng, "Kết minh với anh? Anh không cảm thấy nhà họ Diệp ghê tởm sao? "

"Tôi cảm thấy nhà họ Diệp ghê tởm mới liên minh với cậu." Diệp Phong An ngồi xổm xuống, nhìn người phụ nữ cười trên bia mộ, "Có hứng thú cùng tôi lật đổ đám lão già kia hay không, huống chi, đám lão già kia còn chuẩn bị một phần đại lễ cho cậu. "

"Không có hứng thú." Ôn Thất Bạch lưu lại một câu liền đứng lên, Diệp gia? Mẹ trăm phương nghìn kế muốn chạy ra khỏi nơi đó, cả đời bà ghét cay ghét đắng nơi đó, chẳng lẽ cậu muốn trở về sao?

Quá loạn, toàn bộ sự tình đều quá loạn, Ôn Thất Bạch xoa xoa đầu đau nhức, vừa đi vừa cúi đầu nở nụ cười, quả nhiên cậu vẫn không có cách nào đối mặt với tất cả, thậm chí ngay cả thừa nhận chuyện năm đó cũng không dám.

Hèn nhát đến cùng cực.

Lúc mặc một thân quần áo ướt át đẩy cửa vào phòng, Ôn Thất Bạch chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, nhất định là phát sốt, từ lần trước rơi xuống sông, cậu thường xuyên phát sốt.

Từ trong ngăn kéo tìm ra hai viên thuốc cảm, sau khi nuốt vào, Ôn Thất Bạch bật điện thoại di động.

Tin nhắn và điện thoại của Tô Cảnh Dược quả thực muốn dìm cậu, so sánh, mấy chục Vệ Khanh cũng không đủ.

Ấn xuống số điện thoại của Vệ Khanh, Ôn Thất Bạch bấm số điện thoại của Vệ Khanh lên một tiếng thì kết nối, đủ để tưởng tượng ra người bên kia đang dùng tư thái trông mong nhìn điện thoại di động, chờ điện thoại.


trướctiếp