Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 55


trướctiếp

Khi Ôn Thất Bạch làm mèo về cơ bản mỗi ngày sẽ đào hộp thư của Tô Cảnh Dược, chọn cái mình hứng thú lấy ra chơi, không có hứng thú sẽ ném đi.

Tình huống bình thường là Ôn Thất Bạch cào xong một lần, Cáo hoa cùng Chiến Quốc lại càn quét một lần, cuối cùng là Husky thanh lý môn hộ.

Tô Cảnh Dược từ khi nhìn thấy mảnh giấy vụn trên mặt đất, những thứ quan trọng sẽ không bao giờ gửi về nhà nữa.

Trong hòm thư chỉ còn lại tờ báo mỗi ngày cho Ôn Thất Bạch chơi đùa.

Sau khi Ôn Thất Bạch chuyển tới đây, tình huống cậu gặp phải cũng giống như Tô Cảnh Dược, mỗi lần nhớ tới là mình dẫn đầu tạo thành thói quen này cho đám ngốc này, cậu sẽ có chút chột dạ.

Sáng nay Husky lại theo lệ thường, lại tới đào bảo.

Bbào ra một cây bút ghi âm.

Husky và bút ghi âm đối mặt hai giây, đối với bút ghi âm "Gâu" một tiếng.

Bút ghi âm phớt lờ nó.

Husky: "Gâu Gâu! "

Bút ghi âm vô tội:...

Ôn Thất Bạch buổi sáng chạy trở về, khom lưng tát lên đầu Husky, sáng sớm ầm ĩ cái gì.

Husky bị tát một cái, trả thù bằng cách tát 1 cái lên thân bút ghi âm.

Ôn Thất Bạch ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt mập mạp của Husky, "Ngu ngốc, mày bây giờ cũng càng lúc càng ngang ngược."

Khuôn mặt Husky bị ép thành bánh bao, vẫn vui vẻ lè lưỡi, bộ dáng mặc cho người ta giày vò.

"Được rồi, mày đi chơi đi, tao không có thời gian để chơi đùa." Ôn

Thất Bạch nhặt bút ghi âm bị Husky chà đạp, thấm thía vỗ vỗ đầu Nhị Husky.

Cây bút ghi âm này được chế tác rất tinh xảo, trên thân bút còn đoan đoan chính chính in một chữ "Diệp".

Ôn Thất Bạch chơi đùa ở trong tay, đẩy cửa nhà mình ra.

Sau khi rót một ly sữa ngồi bên cạnh bàn ăn, Ôn Thất Bạch mở công tắc bút ghi âm.

Bút ghi âm xào xạc, hồi lâu mới truyền đến một câu thanh âm lạnh nhạt: "Chú quản gia, cháu muốn hỏi chú một chuyện, có liên quan, Diệp Ôn Uyển."

Bàn tay cầm ly thủy tinh trong suốt lập tức dừng lại, Ôn Thất Bạch đặt ly thủy tinh lên bàn, lại vươn tay tăng âm lượng bút ghi.

Chân tướng năm đó bị vén ra từng chút một, liên quan đến quá khứ của Diệp Ôn Uyển.

Bởi vì diện mạo xuất chúng, có giá trị thông gia, cho nên được chọn tiến vào Diệp gia, thực tế lại bị người ta âm thầm gọi là "nuôi con", sau khi có hôn ước với Tô gia bị hủy lại càng bị gây khó dễ, bị ức hiếp khắp nơi.

"Thật đáng tiếc, bà ấy đã qua đời nhiều năm."

Khi câu nói cuối cùng của Diệp Phong An hạ xuống, ly thủy tinh cầm trong bàn tay Ôn Thất Bạch cũng vỡ vụn, mảnh thủy tinh sắc bén cắt xén da thịt, sữa màu trắng xen lẫn máu đỏ tươi, lan tràn trên bàn, theo góc bàn nhỏ xuống đất.

Màu đỏ trắng xen lẫn, lộ ra một loại mỹ cảm quỷ dị.

Cáo hoa và Chiến Quốc đang nằm trên bãi cỏ trước cửa Ôn Thất Bạch liếm lông của nhau, ánh mắt Cáo hoa nhìn thấy Ôn Thất Bạch đi ra liền đứng lên.

Run rẩy lỗ tai hướng về phía Ôn Thất Bạch "Meo" một tiếng.

Mắt cá chết của Chiến Quốc giật giật, tầm mắt chuyển đến trên người Ôn Thất Bạch, mũi ngửi ngửi mùi máu tươi như ẩn như hiện trong không khí.


trướctiếp