Tô Cảnh Dược còn chưa kịp hỏi thêm một câu, điện thoại di động của Ôn Thất Bạch liền vang lên.
"Điện thoại của ai?" Ôn Thất Bạch Động cũng không muốn nhúc nhích, tầm mắt
nhìn về phía điện thoại di động của mình, không có ý muốn nhận.
Tô Cảnh Dược nhìn thoáng qua ID người gọi, quả nhiên là Ninh Phàm, hẳn là
buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình ở Ninh gia cho nên gọi điện thoại tới
chỗ Ôn Thất Bạch xin giúp đỡ.
Ôn Thất Bạch lấy điện thoại di động, vừa mới kết nối, tiếng kêu rên của Ninh Phàm liền từ bên kia truyền đến.
"Thất Bạch cứu tôi cứu tôi cứu tôi!!!."
Tô Cảnh Nhảy cong khóe môi, nghe được rõ ràng, Ninh Phàm liều lĩnh như
vậy, đưa cậu ta về Ninh gia dọa cũng là một biện pháp tốt.
"Làm sao vậy?" Ôn Thất Bạch rời điện thoại xa tai mình, lúc này mới hỏi Ninh Phàm.
" Anh họ đưa tôi về nhà, cậu mau cứu tôi!" Ninh Phàm một phen nước mũi
một phen nước mắt khóc, vừa khóc còn hàm hồ không rõ cùng Ôn Thất Bạch
kể tình huống, "Cậu không biết, anh họ tôi không phải là thứ tốt, đêm
qua bảo Tần Tri Thư đưa tôi về Ninh gia, sau này tôi phỏng chừng không
quay phim được, anh họnhất định sẽ đem tôi làm công cụ thông gia, Thất
Bạch, cậu mau cứu tôi..."
Ôn Thất Bạch cơ bản nghe hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Dược, lại phát hiện anh hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.
"Sao lại vậy?" Ôn Thất Bạch chọc Tô Cảnh Dược, "Không phải anh đã nói buông tha cho anh ấy sao? "
"Nó nói tôi không phải là thứ tốt lành, tôi cũng nghe thấy." Tô Cảnh Dược
bắt lấy ngón tay Ôn Thất Bạch, lúc này mới chậm rãi mở miệng, "Hơn nữa,
tối hôm qua cậu còn gọi tôi là người đàn ông khốn nạn. "
Ôn Thất
Bạch: "......" Quả nhiên sớm muộn gì cũng phải trả lại, cậu sau lưng Tô
Cảnh Dược chửi tên đàn ông khốn nạn hơn một năm, rốt cục bị Tô Cảnh Dược phát hiện.
"Hả? Cậu có gì để giải thích không? Tiểu yêu tinh.
"Tô Cảnh Dược không nhanh không chậm ấn huyệt thái dương cho Ôn Thất
Bạch, cảm giác được Ôn Thất Bạch cả người đều căng thẳng, bên môi gợi
lên một nụ cười.
"Người say nói chuyện anh tin, anh cũng quá hẹp
hòi." Ôn Thất Bạch tỏ vẻ mặt nhàm chán nhìn Tô Cảnh Dược, huống chi, cậu nói sai à?
Ninh Phàm ở trong điện thoại nghe ra Ôn Thất Bạch
cùng anh họ nhà mình ở cùng một chỗ, càng cảm giác hy vọng xa vời, hoàn
toàn xong đời, hắn không thể làm đạo diễn nữa, nằm trên giường, Ninh
Phàm không còn gì luyến tiếc ngẩng đầu nhìn trần nhà.
"Tôi hẹp
hòi? Vậy bây giờ cậu nói với tôi, rằng tôi không phải là một thằng khốn
nạn. "Tô Cảnh Dược nhướng mày, véo má Ôn Thất Bạch, "Nói đi, tôi nghe
đây. "