Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 35


trướctiếp

Ôn Thất Bạch say rượu lại rất phối hợp, cảm giác môi răng kề sát khiến đầu óc Tô Cảnh Dược ầm ầm nổ tung.

Ôn Thất Bạch tựa vào xe, bị Tô Cảnh Dược ấn chặn, lại bị anh cạy răng quấn lấy đầu lưỡi, Tô Cảnh Dược dịu dàng hôn, từng chút từng chút dẫn Ôn Thất Bạch đáp lại anh.

Ôn Thất Bạch hôn một lúc, cảm thấy không thú vị, đưa tay đẩy lồng ngực Tô Cảnh Dược sang một bên, lau miệng liền tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời.

"Không thoải mái?" Tô Cảnh Dược giữ chặt tay Ôn Thất Bạch, kéo Ôn Thất Bạch về phía anh, cảm thấy Ôn Thất Bạch như vậy cũng rất đáng yêu.

Ôn Thất Bạch không lên tiếng, đôi mắt xanh kia lại bay về nơi khác.

Tần Tri Thư kéo Ninh Phàm từ trên lầu xuống liền nhìn thấy Pocker Face (*) vạn năm không đổi của Tô Cảnh Dược cười giống như muốn nở hoa, dứt khoát thả Ninh Phàm xuống đất, châm một điếu thuốc, ngồi xổm ở một bên xem trò vui.

(*) Pocker Face: Poker Face là thuật ngữ đang được sử dụng phổ biến không chỉ trong giới chơi poker mà còn cả trong cộng đồng. Từ ngữ này dùng để chỉ việc kiểm soát cảm xúc của một người. Ví dụ, khi một người theo chủ nghĩa khắc kỹ, tức là họ luôn bình tĩnh và cứng rắn trước những thay đổi liên tục của cuộc sống. Bạn có thể xem đây là ví dụ điển hình của một người sở hữu pokerface.

Tầm mắt Ôn Thất Bạch vòng quanh một vòng, lại vòng qua người Tần Tri Thư đang xem trò vui, sững sờ nhìn chằm chằm.

Tần Tri Thư bị nhìn ầm trong lòng sợ hãi, Ôn Thất Bạch này nhìn hắn như vậy hắn ngược lại rất vui vẻ, dù sao hắn sinh ra đã thương hương tiếc ngọc, nhưng Ôn Thất Bạch nhìn chằm chằm hắn còn tặng kèm ánh mắt giết người của Tô Cảnh Dược, hắn cũng chịu không nổi.

Ngay khi Tần Tri Thư chuẩn bị kéo Ninh Phàm chạy trốn, Ôn Thất Bạch loạng choạng đi tới, đưa tay nắm lấy mũi Ninh Phàm đang nằm trên mặt đất.

Tần Tri Thư: "..."

Ninh Phàm xoay người trên mặt đất, Ôn Thất Bạch lại kiên trì đi theo nhéo mũi hắn.

"Cảnh Dược, cậu làm sao quen được vợ, dạy tôi." Tần tri thư thật sự chưa từng thấy Tô Cảnh Dược như vậy, lại nghe nói từ trong miệng bọn Chương Kỳ, đương nhiên là tò mò.

Tô Cảnh Dược liếc xéo Tần Tri Thư một cái, đưa tay vớt Ôn Thất Bạch từ trên mặt đất lên, "Cậu có thể sao? "

Tần Tri Thư: Cậu ta xem thường chó độc thân, chó độc thân tự do tự tại, bổn thiếu gia phong lưu phóng khoáng đã nhiều năm, chẳng lẽ muốn giống như cậu có vợ thì cười giống như thằng ngu à?

Tần Tri Thư oán thầm nhưng một câu cũng không nói nên lời, Tô Cảnh Dược thật sự được, có vợ thì quên anh em, chờ tôi tìm được vợ ai hiếm lạ cùng mấy người chơi đùa.

Ôn Thất Bạch sau khi được Tô Cảnh Dược ôm lên liền rụt vào trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái, khiến Tần Tri Thư ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.

"Nhớ đem Ninh Phàm giao cho quản gia, bằng không không trị được cậu ta." Tô Cảnh Dược lại dặn dò Tần Tri Thư một câu

Tần Tri Thư nhéo nhéo mặt Ninh Phàm, cũng có chút tò mò, "Cậu nói cậu không biết phải làm gì với em họ, cứ để cậu ta làm dạo diễn không phải rất tốt à. "

Tô Cảnh Dược không để ý tới Tần Tri Thư, đem Ôn Thất Bạch đặt ở ghế phụ thắt dây an toàn, lại véo má cậu một cái.

Ôn Thất Bạch vừa ngồi xuống liền cảm thấy mệt mỏi, lông mi chớp chớp hai cái, trong mắt còn phản chiếu gương mặt mỉm cười của Tô Cảnh Dược, cứ như vậy chậm rãi khép lại.

Tô Cảnh Dược bất đắc dĩ thu tay về, lại cảm thấy không làm chút gì thì sẽ chịu thiệt, dứt khoát lại khom lưng hôn Ôn Thất Bạch, một bên hôn một bên sờ.

Tần Tri Thư cũng không thấy, kéo Ninh Phàm đi về phía xe mình, trong miệng còn lẩm bẩm_: "Ninh Phàm à, anh họ của cậu muốn cậu chết cậu không thể không chết, tôi là người độc thân thân sĩ trong mắt cậu ta lại biến thành chó độc thân. "

"Vợ như quần áo, anh em như rác rưởi."

Chờ Tần Tri Thư ném Ninh Phàm vào trong xe mình, Tô Cảnh Dược đã sớm không còn bóng dáng.

Bóng tối bao phủ.


trướctiếp