Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, ai nấy đều vui mừng, đương nhiên, toàn thể nhân
viên Tân Thời đều dành thời gian đến chúc phúc cho Viễn Mặc và Tiêu
Thanh.
Doãn Hạ nhìn cô dâu, ung dung phóng khoáng, Tiêu Thanh trong chiếc đầm trắng bồng bềnh tựa như một nàng công chút kiêu sa, Tiêu Thanh luôn mỉm cười, rất ra dáng một cô vợ nhỏ dịu dàng, Tiêu Thanh nhìn về phía Viễn Mặc,
nụ cười trong mắt lại như sâu hơn, nhìn ra được đó là sự si mê của phụ
nữ dành cho đàn ông, Viễn Mặc nhìn cô, ánh mắt chính là thể hiện cho
ngọn lửa đam mê của tình yêu, lại thêm vài phần nhu tình trong đó.
Hôn lễ long trọng diễn ra vài giờ sau đó cũng kết thúc, cha mẹ của Viễn Mặc ở bên Pháp bận ngàn việc nên cũng không có đế dự. Sau khi Viễn Mặc và
Tiêu Thanh kết hôn xong sẽ cùng nhau trở về Pháp thừa kế sản nghiệp của
cha, mọi chuyện diễn ra một cách rất viên mãn.
***
Buổi tối sau khi cùng Tống Dương Phàm trở về nhà, anh làm ra bộ dạng thần bí nắm lấy cổ tay cô kéo lên phòng ngủ lúc vào bên trong. Doãn Hạ lúc mở
cửa liền bị một phen kinh ngạc, trên chiếc giường lớn được bày trí vô
cùng đẹp đẽ, cánh hoa hồng đỏ rực phủ đầy chiếc giường lớn, đèn mờ, nến
thơm điều được anh tỉ mỉ chuẩn bị. Doãn Hạ bất thình lình cũng không
hiểu rốt cuộc chuyện gì hệ trọng, mới hỏi anh.
"Hôm nay là ngày gì sao?"
Người đàn ông dĩ nhiên không trả lời, hạnh động dứt khoát liền đè cô xuống
giường lớn. Cánh hoa hồng vì hành động của anh mà rơi vụn xuống nền
gạch, vài cánh liền bị hất lên.
Doãn Hạ, nhìn anh khó hiểu. Chỉ thấy môi anh khẽ đọng cong lên có chút gian xảo.
"Hôm nay là ngày anh muốn em... Doãn Hạ, sinh cho anh thêm một đứa con!"
Anh thì thầm bên tai, khiến mặt cô cũng nóng rực. Doãn Hạ bất giác nhìn anh có chút mong lung, yêu cần này anh cũng đã nói ra suốt bốn năm qua, cô
vốn dĩ muốn đợi Tiểu Ngôn lớn thêm một chút nữa, nhưng xem ra anh lại
không đủ kiên nhẫn rồi.
Cô chủ động quàng tay lên cổ anh, nụ hôn anh ập đến vụn vỡ chảy đều khắp
cơ thể trắng nõn của cô. Lướt qua từng nấc da thịt nhạy cảm, dừng trước
bộ ngực vừa vặn mê người lên mơn trớn mút lấy, Doãn Hạ đến lúc này liền
đầu hàng chịu thua. Ah quả nhiên giỏi nhất khiêu khích. Tống Dương Phàm, di chuyển lên cánh môi liền dịu dàng hôn lấy, mùi xạ hương từ anh bao
phủ lấy toàn khoan mũi cô. Hơi thở anh khàn đặc, giọng trầm thấp vang
vọng bên tai cô.
"Doãn Hạ, anh yêu em!"
"Phàm, em cũng yêu anh. Rất yêu anh!"
Màn đêm bên ngoài dày đặc sương lạnh, cơn gió càn quét qua hai người đàn
quấn lấy nhau trên giường lớn. Ánh trăng tỏ hình như cũng ngược ngùng,
lặng lẽ núp giữa đám mây.
Hai năm sau...
Suốt hai năm, cô vẫn giữ liên lạc qua gmail với Điềm Yên. Cô và cô ấy đều có rất nhiều điểm tương đồng với nhau, cho nên sao có thể không kết bằng
hữu được. Tâm sự cùng nhau rất nhiều chuyện, Điềm Yên thường gửi những
hình ảnh cô và Cố Dựt ở Pháp xem ra họ cũng đã chính thức ở chung một
nhà.
Tình yêu của Điềm Yên đến cuối cùng vẫn được đền đáp!
Tiểu Ngôn, vui vẻ chạy tung tăng quanh vườn Tống Gia, ông bà nội thường
xuyên muốn đón Tiểu Ngôn đến chơi. Lúc nhàn rỗi không có việc gì làm thì đón xui gia đến uống trà, thưởng hoa, đánh cờ. Cuộc sống tương đối an
nhàn, Doãn Hạ lại sắp sửa đón thêm một thành viên mới lần này là một bé
gái.
Mùa hè nóng bức nhất vừa trôi qua, gió thu lành lạnh, ánh mắt trời ấm áp
sau buổi trưa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá của cây bạch quả chiếu
xuống, trên võng, Doãn Hạ đang nằm trên ngực Tống Dương Phàm đang nhàn
nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, mũi chân cô khẽ chạm mặt đất, sự đong đưa khơi
dậy những ánh nắng vàng long lanh.
Cách đó không xa, Tiểu Ngôn đang cùng mấy chú chó con ở Tống Gia chơi đùa
thỏa thích, hôm nay thằng bé vui vẻ, thì cũng không ức hiếp bọn chúng
nữa.
Doãn Hạ, lấy tay che trán, ánh mặt trời nhỏ vụn làm xuất hiện muôn vàn màu
sắc xanh đỏ chàm tím, cô từ từ giãn mặt ra, một tay khác ôm lấy thắt
lưng săn chắc của người đàn ông, Doãn Hạ yên lòng nhắm mắt lại, mặt nhẹ
nhàng cọ vài cái giữa cổ anh.