Buổi tối, mọi người đến tụ họp rất đông đủ Viễn Mặc cùng Tiêu Thanh đã thật
sự ở bên nhau, chỉ đợi đến ngày lành tháng tốt sẽ cùng kết hôn.
Tiệc nướng diễn ra ngoài trời, mọi người trên dưới hơn mười người chia nhau
mỗi người một công việc. Người xiên que thịt, người đốt than, khung cảnh vô cùng vui vẻ. Mùa đông chính là mùa khơi mào cho sự yêu thương, bầu
trời tiết rơi phùng như hạt mưa vỡ vụn trên nền đất trắng xoá.
Lúc chuẩn bị xong mọi công đoạn mọi người mới cùng nhau dọn thức ăn lên bàn, xúm tụm quay quần bắt đầu dùng tiệc.
"Chị Doãn Hạ, tất cả đồ ăn điều là do chính chuẩn bị sao? Rất ngon nha."
Doãn Hạ, cười cười.
"Em quá khen rồi, mọi người cứ dùng tự nhiên. Hôm nay đãi mọi người dùng
tiệc, cũng như một lời cảm ơn gửi đến mọi người vì đã gắn bó cùng Tân
Thời đến tận năm năm!"
Những người có mặt tại đây ngày hôm nay, đều là cùng Tân Thời gắn bó vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, cho đến thời điểm đỉnh cao như hiện tại, mọi
người đều góp phần có công lớn.
Tống Dương Phàm, từ bên trong nhà bế theo Tiểu Ngôn đi ra, có lẽ vừa mới ngủ dậy cho nên tay dụi dụi vào mắt, mặt bánh bao vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Tiểu Ngôn thấy Viễn Mặc liền vui mừng gọi tên.
"Chú Viễn Mặc, Tiểu Ngôn muốn chú bế!"
Viễn Mặc, nhanh chóng đứng dậy bế lấy Tiểu Ngôn ôm vào trong lòng. Tiểu
Ngôn, bàn tay nhỏ nhắn mập mạp liền vuốt ve gương mặt của anh ta.
"Chú đẹp trai thật, sau này Tiểu Ngôn cũng muốn giống chú, đẹp trai như chú!"
Mọi người nghe thấy lời nói bông đùa của trẻ con liền cười ồ lên thành tiếng.
Viễn Mặc, nhướng mày dáng vẻ có chút tự kiêu, đôi mắt liền chăm chú nhìn thằng bé.
"Cháu quả thật là có con mắt nhìn người, chú và pa pa của cháu thì ai đẹp hơn hả?"
Tiểu Ngôn, nhìn qua nhìn lại ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng.
"Chú đẹp trai thật... Nhưng so với pa pa của cháu vẫn còn kém rất xa!"
Mọi người đồng thanh lên tiếng.
"Tiểu Ngôn, quả nhiên là đứa trẻ thành thật!"
Viễn Mặc, tối sầm cả mảng đen. Tống Dương Phàm và Doãn Hạ nhìn nhau cười híp cả mắt. Lúc dùng tiệc xong mọi người bắt đầu ngồi thưởng thức trà, vị
trà đại hồng bào thơm ngào ngạt mùi vị này đúng là cực phẩm nhân gian.
Tiêu Thanh, bẽn lẻn một lúc liền lấy ra rất nhiều thiệp mời đưa cho mọi
người, thiệp đỏ tượng trưng cho hỷ sự.
"Mọi người, nhớ đến hôn lễ của tôi đấy! Ai cũng không được thiếu!"
Mọi người vui mừng, bắt đầu gửi lời chúc phúc.
"Trợ lý Tiêu, thì ra hôm nay đến đây chính là một công đôi chuyện. Chúc chị
và Viễn tổng đây trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
***
Cuối thu qua đi, đầu đông lại gấp rút mà đến.
Mùa đông Bắc Kinh không ẩm thấp như phương Nam, cũng sẽ không rét buốt như ở Đông Bắc, mùa đông của Bắc Kinh chỉ lạnh, không có mưa dính dớp, không
có tuyết rơi dày đặc, tóm lại, nằm ở nhà là lựa chọn tốt nhất, bởi vì,
đến mùa đông phương Bắc thì ủ ấm là tốt nhất.
Cuối cùng ngày thành hôn của Viễn Mặc và Tiêu Thanh cũng đã đến.
Hiện trường hôn lễ của Viễn Mặc vô cùng long trọng, có thể thấy được hai nhà thật sự hướng tiệc cưới đến mức xa hoa, làm đến người qua đường đều
biết, hình thức như vậy gọi là ném tiền qua cửa sổ.
Tống Dương Phàm, đến tham dự tiệc nhưng cứ bị vài thương nhân quấn lấy, bất
đắc dĩ chỉ có thể xã giao vài câu, Tiêu Thanh bận làm cô dâu, chỉ có mỗi thư ký Kim là luôn ở cùng Doãn Hạ. thấy cảnh tượng này cũng không nén
được thổn thức trong lòng, nhìn Tiêu Thanh hạnh phúc cô cũng mừng cho cô ấy.
Doãn Hạ, nhìn Viễn Mặc diện complet màu đen làm nổi bật vẻ anh tuấn hút hồn, chỉ là hình như anh gầy đi, khuôn mặt kia lộ ra góc cạnh rõ ràng làm
người ta say mê. Từng bước anh ta tiến đến chỗ cô, nhưng tầm mắt lại
không nhìn cô giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Tiểu Ngôn, đâu rồi?"
Doãn Hạ, bất đắc dĩ thở dài.
"Thằng bé sáng sớm đang được bà nội rước về Tống Gia, ông bà nội thực sự không nỡ xa cháu!"
Viễn Mặc, nghe như vậy cũng không nói thêm. Tống Gia bây giờ xem
trọng Tiểu Ngôn nhất, trên dưới không ai là không yêu thương thằng bé,
cũng đúng thôi thằng bé khôi ngô lại hiểu chuyện ai lại không yêu thích
chứ.
Tống Dương Phàm, đi đến hôm nay anh diện một chiếc áo sơ mi
xanh nhạt cách điệu tý hoa văn trên ngực, giầy tây, dáng vẻ từ đầu đến
chân đều gọn gàng chỉnh chu. Anh khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi bọn
thương nhân đó.