Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Chàng Vợ
Cô út nào chịu làm lao động không công kiêm túi tiền di động mà dẫn bà
nội Từ Văn đi viện chứ?! Nên cả ngày hôm đấy bà nội Từ Văn liền ngồi
ngoài cửa khóc lóc mắng con gái không hiếu thuận.
Nghe nói ngày trẻ bà là người vô cùng khôn khéo, có điều khi về già, việc duy nhất bà làm lại là giày vò con cái.
Từ Văn cũng biết bà nội ở nhà bác cả không chịu yên phận, tuy bả không đối xử tệ như đối với hắn nhưng bình thường nếu đĩa thịt đặt xa bà một chút thôi bà liền cho rằng bác dâu không muốn cho bà ăn thịt, vì vậy lại làm ầm ỹ một trận. Một người bà như vậy thì cho dù đôi lúc bà vẫn đối xử
với con cháu nhà bác cả không tệ thì vẫn không dễ ưa.
Một phần là do bà cụ không dễ đối phó, một phần là do đỏ mắt hắn kiếm được nhiều
tiền…… Cũng chẳng trách sao bác cả muốn đẩy bà nội qua chỗ hắn.
Đứa ngốc nghỉ ngơi cả trưa cơ thể cuối cùng cũng tốt lên đôi chút. Từ Văn
tối không tính ra ngoài nên hắn tìm phim hoạt hình cho y xem, còn hắn
thì lấy tiền tích góp cả năm ra đếm.
Hắn còn trẻ còn chịu được
khổ, hơn nữa hắn chỉ có một mình nên hắn cũng chẳng có gì làm liền đặt
toàn bộ tâm tư lên việc kiếm tiền, lại chẳng cần tiêu vào đâu, nên giờ
mỗi tháng hắn có thể tích được bốn năm ngàn, lúc kiếm được nhiều thì
thậm chí lên tới bảy tám ngàn, cho nên sau khi trả hết nợ hắn cũng tích
góp được tám chín vạn.
Bình thường Từ Văn tích được tầm một vạn
là sẽ đem gửi ngân hàng, mỗi lần gửi hắn đều chọn gói gửi định kỳ, mà
mỗi lần gửi tới 2 đến 3 năm. Tuy rằng hắn cũng chẳng biết mình tích tiền làm quái gì, nhưng ngoài đi gửi ngân hàng ra thì đối với loại người
“một người no cả nhà không đói” như hắn mà nói, hắn quả thật không biết
dùng số tiền ấy để làm gì.
Tám vạn trong sổ tiết kiệm, hơn vạn
tiền mặt, sau này hắn sẽ còn kiếm được thêm nhiều tiền nữa, cũng không
có việc gì cần tốn tiền, cho dù mỗi tháng phải bỏ ra một ngàn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Hơn nữa cho dù bà ta có xấu tính khó ưa thế
nào đi nữa thì đấy vẫn là bà nội của hắn. Bác cả hắn tuy rằng không thân thiện gì nhưng mấy năm nay bác dâu lại vô cùng chiếu cố gia đình hắn.
Khi ba mẹ hắn vừa qua đời, nếu không nhờ có bác dâu cả hỗ trợ thì sợ
rằng hắn thậm chí còn không thể chôn cất ba mẹ được.
Tối nay Từ
Văn tới nhà bác cả. Khi còn trẻ bác ta còn đi làm công cho người ta,
nhưng giờ lại chỉ có thể ở nhà làm ruộng, còn bác dâu hắn vẫn đi làm
thuê ở ngoài. Khi hắn vừa tới đúng lúc gặp bác dâu hắn đi làm về.
Từ khi ba hắn qua đời mẹ hắn cũng không còn thời gian để quản hắn. Khi mẹ
hắn đưa ba đi chạy chữa khắp nơi, hắn hoàn toàn được bác dâu hắn chăm
sóc……
Ngày trước khi bác dâu còn trẻ còn có sức chăm lo mọi việc, mà giờ đây mái đầu đã bị thời gian nhuộm bạc.
Bác dâu vừa thấy Từ Văn liền nhiệt tình tiếp đón, Từ Văn cười đáp vài câu rồi mới đề cập tới lý do hắn qua.
“Đưa phí sinh hoạt cho bà nội cháu á? Cháu việc gì phải đưa phí sinh hoạt
cho bà cháu chứ! Chỗ tiền này cháu nên giữ lại để còn cưới vợ ấy!” Bác
dâu lập tức cự tuyệt.
“Bác dâu à, bà nội mấy năm nay đều sống
chung với nhà bác, trước đây cháu có thể không đưa nhưng giờ có tiền rồi thì phải đóng góp chứ!” Từ Văn đưa xấp tiền một ngàn ấy cho bác cả, mà
bác ta cũng lập tức nhét tiền vào túi.
Bác dâu cả mặt đầy xấu hổ, không ngừng xoa tay nhưng lại chẳng biết nên nói gì. Trước kia khi Từ
Văn thiếu không ít nợ, bà liền quan tâm hắn đôi chút chồng bà cũng không nói gì. Nhưng hôm nay Từ Văn đã trả hết khoản nợ khổng lồ kia, sau đó
còn tích lũy được một khoản kha khá, chồng bà liền có ý kiến với chuyện
này. Hơn nữa quả thật giờ nhà bà cũng chẳng dư giả gì cho cam, con trai
bà muốn cưới vợ nhà bà cũng không lấy ra nổi tiền sính lễ……