Đây không phải là lần đầu tiên Phong Đình tiếp xúc với A Điêu, lúc đầu
anh có hoài nghi nhưng sau đó lại đánh mất sự nghi ngờ đó, nhưng giờ
lại… Rất nhanh, anh liền có thể xác định được cô gái này là người thông
minh, nhưng tâm đề phòng lại rất mạnh, thậm chí có thể xem như là một
người giảo hoạt.
“Là thuộc về em. Với những ma vật do quan sai
bọn anh đánh chết, thi thể của chúng tuy được chia theo tỷ lệ nhất định
với quan phủ, nhưng phần lớn quyền sở hữu sẽ thuộc về bọn anh, phân phối theo sức cống hiến của mỗi người. Trong trường hợp, dân chúng nếu có
thể đánh chết ma vật, thì thi thể hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của
người dân, không cần phân phối cùng quan phủ —— ít nhất ở huyện Kỳ Sơn
chúng ta là như vậy, ấn theo luật pháp thời sơ khai cũng thế.”
Đến nỗi, quan phủ ở địa phương khác có như vậy hay không, thì anh không biết.
Suy cho cùng, mặc kệ là thời sơ khai hay là hiện tại khi linh khí trở lại,
đều là thời kỳ hỗn loạn. Nếu không cho một ít ngon ngọt, triều đình vô
pháp khống chế những người này… Rốt cuộc cơ hội cho bọn họ nghịch tập,
quật khởi vốn là sẽ vất vả và cực khổ hơn trước.
Những lời này
của Phong Đình làm dịu đi nỗi lo lắng của A Điêu, cũng đúng, nếu tưởng
chiếm Linh Hạch làm của riêng, cô hoàn toàn có thể không đăng báo tình
huống về con giun đất biến dị ở dưới hầm kia.
Nhưng nếu như lời
đồn cô đánh chết ma linh bị truyền ra ngoài, thì liệu có bại lộ chuyện
cô có được vật dẫn linh khí hay không? Dù rằng cô đã xác định công kích
của bồn cầu không mang theo linh khí, mà chính bản thân cô cũng chưa tu
luyện ra linh năng, thế nhưng lại không chịu nổi những người nổi lòng
tham mà hoài nghi cô.
“Vậy chuyện này sẽ có người biết đến sao?
Anh biết đó, sư phụ của em đang thiếu nợ rất nhiều tiền, hiện tại những
người kia lại bởi vì em mà phải vào tù, em sợ người sòng bạc biết em có
tiền liền tìm em đòi nợ.”
Thiếu nợ là phải trả sao, cái đạo lý gì thế này, xuống địa ngục đi.
Đổi lại là những món nợ bình thường, cô còn có thể giúp lão đạo sĩ gánh vác một ít, nhưng hiện tại… Vẫn là quên đi.
A Điêu có chút tính toán chi li, nhưng cô cũng đang thử Phong Đình.
“Sẽ không, thân phận của em sẽ được bảo mật, chỉ ghi chép lại trong hệ
thống nội bộ, mà người có thể nhìn đến tư liệu này trong hệ thống, cũng
chướng mắt chút tiền ấy.”
Dừng lại một chút, Phong Đình lại ở A
Điêu cảm thấy nhẹ nhõm, anh bỗng nhiên thêm vào một câu, “Trừ phi là
người có mưu đồ bất chính thì chuyện liền sẽ không đơn giản như vậy…”
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng A Điêu biết anh đang ám chỉ điều gì, chắc hẳn anh đã đoán được điều gì
đó, nhưng lại không có ý định truy cứu tới cùng. Anh cũng chỉ nhắc nhở
cô sẽ có người chú ý đến, mọi chuyện còn lại thì phải xem cô chính mình
nắm bắt như thế nào.
Người này lại chính khí như vậy?
A
Điêu không tin lắm, nhưng cô cũng sẽ không biết tốt xấu mà đi thăm dò
ngược lại đối phương, nói trắng ra, đối phương còn mạnh hơn cô rất
nhiều, lúc này tốt hơn hết là giữ im lặng, cho nên cô liền không lên
tiếng hỏi thêm gì nữa.
“Linh khí trở lại, các nơi trên cả nước
đều có xuất hiện Linh Môn. Nếu như có ma vật trốn ra từ Linh Môn, chuyện này đối với người dân quả thực là một hồi tai họa.”
Anh vừa nói xong, liền hỏi: “Nhóc con, em vẫn còn đang đi học à?”
A Điêu không rõ lắm vì sao đề tài lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng cô
vẫn thành thật trả lời: “Dạ, trường em sắp khai giảng rồi ạ.”
“Lễ khai giảng của em có thể bị hoãn lại.”
A Điêu nhìn chân trái bị bó như chân voi của bản thân, buồn bực nói: “Em không muốn xin nghỉ.”
“Không, anh không phải đang nói về thương thế của em. Do ảnh hưởng của linh khí trở lại quá lớn, hơn nữa tình huống hiện tại có chút khác biệt so với
thời sơ khai, hệ thống giáo dục… Rất có thể sẽ bị cải cách.”
“A? Cải cách sao ạ?” A Điêu lại lần nữa kinh ngạc.
Phong Đình là người của quan phủ, lưng dựa triều đình, nói không chừng anh có nghe được thông tin nội bộ gì, nhưng anh lại giữ kín như bưng, không
chịu nói nhiều.
A Điêu cũng chẳng dám thử hay là cày điểm niệm
lực của anh nữa. Rốt cuộc, đối phương là một người già dặn kinh nghiệm,
chính cô tự bảo vệ mình còn không được, nào dám nhảy nhót trước mặt quan sai. Cô chỉ có thể hỏi về tình huống của Linh Môn dưới cây đa già kia.
“Hiện tại có thể khẳng định rằng sự hồi phục của linh lực ở thời đại này khác với thế hệ thời sơ khai. Linh Môn được phân thành hai loại, một loại
thuần nhiên an toàn, một loại còn lại là Linh Môn em thấy tối qua, là
‘Địa Quật’, phía dưới có ma vật cố thủ chiếm cứ, rồi thoát ra ngoài đi
làm hại muôn nơi. Đêm qua, gần 100 quan sai trong quan phủ huyện thành
đã tập hợp lại, cùng mở ra Địa Quật để diệt sạch sào huyệt của giun đất
biến dị ở bên dưới. Hiện tại khu vực kia thuộc về quyền quản chế của
quan phủ.”
Ánh mắt A Điêu sáng lên, “Thật là lợi hại luôn, bên
dưới có tất cả bao nhiêu con giun đất biến dị vậy ạ? Linh Môn ‘Địa Quật’ kia còn có thể dùng sao? Hiện tại, nếu nó thuộc về quyền quản chế của
quan phủ, thì anh cũng có thể dùng được không ạ?”
Cô bé này quả nhiên là rất nhạy bén, luôn có thể bắt được trọng điểm.
“98 con tất cả. Linh Môn mở ra, anh tất nhiên cũng có thể dùng được.” Quan
sai ngắn gọn trả lời tất cả vấn đề, có lẽ là anh đang bận rộn sự vụ, dự
định sau khi nói xong liền rời đi, nên cũng không đề cập gì tới việc cải cách giáo dục.
A Điêu cũng chỉ có thể bị gợi lên lòng hiếu kỳ, nhưng cô lờ mờ cảm thấy được đối phương có thiện ý với cô.
Rất có khả năng là anh đã hoài nghi việc cô có vật dẫn linh khí nhưng không có truy cứu tới cùng, lại còn nhắc nhở cô về việc cải cách giáo dục…
Nhiều ít gì cũng là một loại chiếu cố.
Đương nhiên, nguyên nhân
chủ yếu vẫn là lúc cô được cứu ở dưới cây đa, trong tay cô cũng không có vật dẫn linh khí. Chắc anh cũng giống như người giám định của Tưởng gia biết được điều kiện để dung nhập vật dẫn vào cơ thể, hoặc là chính anh
cảm thấy cô thực sự không có vật dẫn linh khí.
Nếu là vế trước,
vậy thì thuyết minh hoặc là vật dẫn linh khí này cũng không phải là loại phế phẩm yếu nhất, hoặc là bên trong cơ thể cô đang chảy huyết mạch của một vị cấm kỵ sư mạnh mẽ.
Nếu là người trước, tầm mắt của anh cũng không thấp như vậy, nếu là người sau thì anh không cần thiết phải đắc tội người ta.
Sau khi suy xét tất cả, lấy khả năng tự khống chế bản thân của Phong Đình, anh cũng không có ý định xuống tay với cô.
Hơn nữa, Linh Môn ở dưới cây đa lớn đang được quan phủ quản chế, anh làm bộ đầu tự nhiên có thể được hưởng chỗ tốt, ánh mắt cũng cũng không thiển
cận nông cạn tới vậy.
Cặp mắt A Điêu sáng lập loè, liền chủ động nói sẽ đưa thi thể của con đầu giun đất biến dị vốn thuộc về mình kia cho quan phủ.
Phong Đình có chút kinh ngạc, “Hào phóng như vậy? Nếu em cầm bán ở chợ đen, cũng có thể bán được mấy trăm tinh tệ đấy.”
Bán được nhiều tinh tệ như vậy? Cũng phải thôi, chợ đen vốn nổi tiếng là nơi mua thấp bán cao mà.
“Thôi bỏ đi, cái địa phương như chợ đen kia, đi vào nơi đó thì không biết thứ bị bán sẽ là ma linh hay vẫn là chính bản thân em đâu. Em chưa chắc có
thể bảo đảm an toàn của chính mình, nói không chừng còn sẽ bị người theo đuôi, đen ăn đen. Nếu em định lưu lại thi thể trong tay, thì em nghĩ
giá trị của nó chẳng qua cũng chỉ là độc tố hoặc là chiết xuất ra linh
khí còn sót lại, nhưng bản thân em lại không có kỹ thuật như vậy, còn
không bằng em đưa cho quan phủ đâu.”