Lúc Ngân Nhung tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nơi này rất náo nhiệt, trên phố xá người đông chen chúc nhau, ngựa xe ồn ào náo động, song dân phong hung hãn, yêu khí ngập trời. Ngân Nhung cẩn
thận phỏng đoán, trên cả con đường, người đi đường bảy phần mười là yêu.
Yêu tộc thế mà được ở một nơi sầm uất như thế sao?”
Ngân Nhung kinh ngạc trong lòng, sau một phen hỏi thăm, mới biết được, thì
ra chỗ này cách Lộc Ngô Sơn rất gần. Lộc Ngô Sơn vốn là vị trí cung điện động phủ của Yêu vương, cách chỗ ở của nhóm tu sĩ nhân tộc rất xa, sau
đại chiến Tiên Yêu, đại yêu có đạo hạnh chết cũng đã chết, chạy cũng đã
chạy, ẩn cư trong núi rừng. Hoặc là như đại đa số đời sau, một số ít
tiểu yêu không thành tài, không có dã tâm lớn, vẫn tiếp tục sống, ở lại
đây – cách một ngọn núi Lộc Ngô Sơn, nước giếng không phạm nước sông với tu sĩ nhân tộc, vẫn luôn sinh sôi nẩy nở đến tận bây giờ, dần dần đạt
đến quy mô như ngày hôm nay.
Chỗ này cách trấn Tỳ Bà cũng tương đối xa.
Con đường áo gấm về nhà của Ngân Nhung, dường như ngày càng khó hơn.
Nhưng mà cũng không đáng kể, ở đây đâu cũng là yêu, y cảm thấy rất mới lạ,
nhìn thấy những yêu quái thoải mái để lộ sừng, đuôi, thậm chí là dùng cả nguyên hình nghênh ngang đi dạo lung tung trên đường. Ngân Nhung cũng
thấy hơi ngứa trong lòng, thế là vui vẻ để tai và đuôi hồ ly ra ngoài,
dọc đường nhận được không ít lời bắt chuyện.
Lúc này, Ngân Nhung
không khỏi nhớ lại lời nhận xét của sư tôn đối với nhân tộc: “Tu sĩ nhân tộc quái gở.” Mặc dù ở cái nơi không ai lo chuyện ai như trấn Tỳ Bà,
thì vẫn có rất nhiều người thích ra vẻ, cho rằng chuyện giường chiếu là
chuyện mất mặt, đến ngay cả mến mộ cũng ngại không dám bày tỏ, càng đừng nói đến thành trấn lớn có Tiên môn quản lý.
Ở đây lại không như
thế, không chỉ đi theo cả quãng đường, mà còn hỏi thẳng Ngân Nhung có
muốn song tu hay không, hoặc là khoe mẽ kỹ thuật của mình hạng nhất, một bàn tay không thể đếm hết được.
Nữ có nam có, có yêu cũng có người, quả đúng là dân phong hung hãn.
Ngân Nhung vừa giật mình trước khung cảnh đó vừa có một chút hài lòng —— có
mấy người khen đuôi và tai của y đẹp đó —— thậm chí y còn nổi lên kích
động muốn định cư ở đây luôn.
Nhưng cũng chỉ mới nghĩ mà thôi, y
vẫn muốn về trấn Tỳ Bà, không vì điều gì cả, dù sao thì vị sư phụ mê bài bạc đó của mình vẫn còn đang chờ mình về dưỡng già đưa ma.
Cơ mà vẫn có thể dừng chân ở lại thành Lộc Ngô lâu hơn một chút.
Ngân Nhung tìm một khách điếm, quyết định tạm thời nghỉ ngơi một lúc, lấp đầy bụng rồi ngủ một giấc, ngày mai lại tính sau.
Đến khi đặt lưng xuống chiếc giường trên khách điếm rồi, Ngân Nhung mới cẩn thận phân tích “kỳ ngộ” trong hai ngày qua: Cứ như y đang trong một
giấc mơ, mơ thấy sư tôn của Thành Đương Mục Thu, còn nói chuyện với
mình. Dường như còn mơ trong mơ, mơ thấy lúc nhỏ mình từng gặp Thành
Dương Mục Thu, khi đó tổ tông còn là một tên sát nhân… hào hoa phong
nhã, cứ như là vừa dọn sạch nhà ai vậy, cả người đẫm máu, như Tu La bò
ra từ trong địa ngục.
Nhưng giấc mơ đó vẫn không rõ ràng, Ngân Nhung rất hoài nghi về tính chân thực của nó.
Cuối cùng chuyện sư tôn hứa đưa y đi thì trái lại nhớ rất rõ ràng, quả nhiên chỉ mới chớp mắt một cái, đã đến thành Lộc Ngô cách đó ngàn dặm. Nếu
như sư tôn của tổ tông đã ra tay, tất nhiên là cao hơn tổ tông một bậc,
nghĩ vậy thì hẳn là Thành Dương Mục Thu sẽ không đuổi theo được.
Nói cách khác, y thật sự tự do rồi!
Ngân Nhung nghĩ tới đây, còn thấy có một chút hưng phấn, cơn buồn ngủ hoàn
toàn không còn nữa, bèn móc dao khắc và Niết Bàn Vũ Tuế trong lục lạc
chứa đồ ra, chuẩn bị thử lại một lần.
Thành Dương Mục Thu đã đang trên đường đuổi theo.
Hắn phá tan được mê trận đột nhiên xuất hiện trong núi, song lại lạc mất
Ngân Nhung, trong lòng lo lắng, gần như là dùng sở học cả đời mình, lấy
tốc độ nhanh nhất, tìm được đại khái vị trí của Ngân Nhung, lập tức đuổi ngay theo.
“Tầm Khí Quyết” thường được các tu sĩ dùng nhất, mặc
dù ổn định dễ dùng, nhưng lại có hạn chế, đó là chỉ có thể giăng lưới
trong một tòa thành mà thôi. Cũng may là Thành Dương Mục Thu đã xác định được vị trí đại khái, ít nhất đã thu nhỏ được tám chín phần mười phạm
vi tìm kiếm.
Đồng thời quyền uy của lão tổ Thái Vi Cảnh, cũng
đúng lúc phát huy tác dụng. Thành Dương chưởng môn gửi “thỉnh cầu” ——
hoặc nên nói là “mệnh lệnh” —— xin (yêu) nhờ (cầu) các vị đạo hữu chung
tay giúp đỡ, tìm một con mị yêu tên là Ngân Nhung, đến tất cả các tu
chân thế gia, môn phái từ phái Đông Nam trở lên, từng chỗ từng chỗ một.
Hiệu lệnh của Thái Vi Cảnh, ai dám không theo?
Có sự trợ lực lớn như vậy rồi, có là mò kim đáy biển cũng không phải việc
khó, một con tiểu hồ yêu, đoán chừng chưa mất đến một hai ngày đã có thể tìm được rồi, nhưng cho dù thế, thì Thành Dương Mục Thu vẫn cảm thấy
sống một ngày bằng một năm.
Lần đầu để lạc mất Ngân Nhung, hắn
chỉ cảm thấy trong nhà trống vắng, vô cùng nhớ thiếu niên tai hồ ly vừa
ngây thơ vừa xảo quyệt thích chạy sau mình mở miệng ca ca, ngậm miệng
chủ nhân. Thậm chí không kiềm được lòng xuống núi tự mình tìm y đưa về,
còn loáng thoáng nghi ngờ có lẽ là mình “thích” y, đến nỗi nói tiếng
“thích” đó ra miệng.