Vừa nghe thấy âm thanh kia, Sở Nhuế phát run cả người.
Anh vẫn bị phát hiện?
"Bây giờ là giờ đi ngủ, mày đi đâu?" Âm thanh máy móc lạnh băng quanh quẩn
bên tai Sở Nhuế, trong bóng tối, âm thanh này cực kỳ khủng bố.
Sở Nhuế không dám ngẩng đầu nhìn, anh xóa bỏ hết tạp niệm, bỏ qua nỗi sợ
hãi từ đáy lòng, suy nghĩ phải trả lời đối phương như thế nào để không
phá hỏng cốt truyện, phù hợp với logic tính cách của Ngô Cảnh Văn.
Âm thanh trên dầu dường như không kiên nhẫn, lặp lại thêm một lần nữa,
chẳng khác gì âm thanh vọng về từ địa ngục, Sở Nhuế đổ mồ hôi hột rỏng
ròng.
"Tôi... Tôi đi vệ sinh..." Anh vừa nói vừa ngẩng đầu, đối
diện với anh là một đôi mắt trống rỗng giữa bóng tối. Người nọ nằm trên
giường, đầu bẻ cong, gương mặt trắng bệnh nhìn anh chằm chằm. Tấm chăn
đã che kín người đối phương, từ góc nhìn của Sở Nhuế anh chỉ thấy có một cái đầu không có thân đang nhìn mình. Sở Nhuế liền cụp mắt xuống, thân
thể không ngừng run rẩy.
Đối phương liệu có tin lời anh nói không?
Sở Nhuế không dám đảm bảo, anh siết lấy balo, nắm chặt thuốc máu tím, hít vào toàn là khí lạnh.
"Ồ."
Sau khi âm thanh kia vang lên, trong phòng không còn tiếng động nào.
Sở Nhuế cảm thấy kỳ quái, anh tập trung nhìn, người nọ thực sự tin lời
anh, nằm xuống giường nhắm mắt lại. Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra, vẫn không
dám thở mạnh, động tác còn cẩn thận hơn lúc trước, từ từ bước về phía
cửa.
Chỉ còn một bước.
Sở Nhuế đặt tay lên tay nắm cửa.
Chỉ cần mở cửa, đi ra ngoài, sau đó cẩn thận lên sân thượng là được.
Sở Nhuế lấy hết dũng khí, kéo cửa ra. Nhưng anh không ngờ cánh cửa sắt lại quá nặng, Sở Nhuế đại kinh thất sắc, không thể dừng lại, âm thanh "kẽo
kẹt" vang vọng trong phòng, đánh thức ba người còn lại. Trong nháy mắt,
ba âm thanh máy móc vang lên ngay sau lưng anh.
"Ngô Cảnh Văn, mày đi đâu?"
"Không phải mày nói muốn đi vệ sinh à?"
"Ngô Cảnh Văn, sau khi tắt đèn không được đi ra ngoài."
Sở Nhuế hít một hơi thật sâu, cắn răng, không quan tâm nữa mà chạy ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa lại. Anh không dám quay đầu, nhắm thẳng
đến cầu thang. Tiếng động của anh không quá lớn, không đánh thức những
người khác, toàn bộ hành lang đều chìm trong im lặng, tòa nhà đối diện
cũng không còn những cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm anh, mọi thứ dường
như đều đang chìm trong giấc ngủ say. Sở Nhuế chạy như điên ở trong bóng tối, cũng không dám mở đèn pin điện thoại ra nhìn.
Bên tai là tiếng gió, ầm ầm ào ào.
Sở Nhuế nghe thấy bạn cùng phòng của Ngô Cảnh Văn đang đuổi theo mình,
tiếng động có quy luật như tiếng gió, rõ ràng là âm thanh của quái vật.
Cả người Sở Nhuế toàn là mồ hôi lạnh, bóng tối vô tận xung quanh khiến
anh càng thêm sợ hãi.
Điều đáng sợ hơn là anh không biết anh sắp
đối diện với thứ gì. Anh không quan tâm thứ gì, một đường lao thẳng lên
sân thương vì anh nghĩ rằng người kia có liên quan gì đó đến Ngô Cảnh
Văn. Nhưng nếu anh đoán sai thì sao?
Nếu bây giờ chờ đợi anh ở trên sân thượng không phải là manh mối mà là một quái vật khác thì sao?
Sở Nhuế không biết. Không biết gì là nỗi sợ hãi kinh khủng nhất. Anh hy
vọng sự mạo hiểm của mình có thu hoạch, nếu gặp chuyện bất trắc thì âu
cũng là do số của anh đã tận.
Tiếng gió phía sau ngày càng đến
gần, Sở Nhuế liều mạng chạy, anh vừa chạy vừa phun nước thuốc máu tím,
quả nhiên nghe thấy tiếng tắc nghẽn ở phía sau, có lẽ lũ quái vật đã bị
thuốc máu tím ảnh hưởng, sau khi bị phun sẽ tạm thời dừng mọi hành động. Nhưng thời gian không kéo dài lâu, số lần dùng càng nhiều thì thời gian ảnh hưởng càng ngắn, chúng tiếp tục lao lên. Sở Nhuế đã lên được đến
tầng sáu, tiếng gió lại vang vọng rõ hơn, dần dần, Sở Nhuế nghe rõ thấy
tiếng gào rống và tiếng nước dính nhớp, cách chính mình trong gang tấc.
Hết tầng sáu là sẽ đến sân thượng. Cửa ban công rộng mở, Sở Nhuế ôm balo
trước ngực, sải chân thật dài đến, quyết đoán đóng chặt cửa sắt lại. Khi anh vừa xoay người liền nhìn thấy ba con quái vật đang bay đến. Chúng
đã lột lớp vỏ sinh viên bình thường, lộ ra tướng mạo của mình. Cái miệng bang rộng, hàm răng lộ ra ngoài, nước miếng nhiễu nhại, đó là tiếng
nước dính nhớp mà anh nghe thấy lúc trước.
Sở Nhuế không hề do dự mà đóng cửa lại. Nhưng tốc độ của bọn chúng rất nhanh, một con bị kẹt
đầu ngay khe cửa, Sở Nhuế hoảng loạn, dùng cả hai tay siết lấy cửa sắt.
Sức lực của quái vật quá kinh người, Sở Nhuế dùng toàn lực, sắc mặt
trắng bệch. Lại có thêm một cánh tay thò vào, hai bên giằng co tranh
giành cánh cửa sắt, âm thanh "ken két" vang lên không ngừng.
Tiếng gào rống từ khe hở truyền đến, gương mặt dữ tợn của quái vật hiện lên
ngay trước mắt anh. Sở Nhuế không dám nhìn, chỉ có thể gắng sức dồn toàn lực lên tay. Thế nhưng sức lực ở sau cánh cửa quá lớn, đã sắp giành
được thắng lợi.
Chẳng lẽ mọi thứ sẽ kết thúc ở đây?
Sở
Nhuế không cam lòng, anh dùng chân đá vào cái đầu kẹt ngay cửa, vì dùng
quá sức mà ngã ngồi xuống đất, vì đau đớn mà thả lỏng tay. Cửa bị mở
bung, Sở Nhuế nhanh tay lẹ mắt trước khi bọn quái vật tiến vào thì dùng
thuốc máu tím phun lên.
Khoảng cách gần trong gang tấc.
Thuốc máu tím phun lên đám quái vật cách anh chưa đầy một bàn tay. Chúng chỉ cần vươn tay lên là đã có thể lấy mạng của anh.
Nhìn quái vật bị khống chế ở trước mặt, Sở Nhuế không kịp sợ hãi, kịch liệt
ho khan, quỳ bò trên mặt đất, anh bò về phía cửa, nặng nề đóng cửa lại,
khóa chặt cửa. Sau khi làm xong, Sở Nhuế dựa lưng vào cửa sắt ngồi
xuống, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.
Đầu của anh hơi đau, tay
cũng đau rát, lòng bàn tay trầy trụa đầy máu, có lẽ do lúc nãy đóng cửa
quá mạnh. Anh kìm nén đau đớn, nhìn quanh, anh mạo hiểm cả tính mạng
mình để lên đây, nhưng người gửi tin nhắn đâu?
Sở Nhuế nhìn quanh khắp nơi, trên sân thượng không có một bóng người, chỉ có gió đêm lạnh lẽo và cát bụi.
Không... Không có ai?
Sở Nhuế mở điện thoại, bây giờ là 12 giờ 3 phút, anh đối phó với lũ quái
vật kia cũng tốn một ít thời gian nhưng cũng không quá muộn. Đúng là 12
giờ anh đã lên sân thượng, vậy thì người kia đâu?
Gió rền vang
vọng bên tai, Sở Nhuế cảm thấy vừa sợ hãi vừa cô độc, anh cuộn tròn
người ở cửa, đột nhiên cảm thấy mê mang, không biết nên làm gì tiếp
theo. Anh không dám dùng tay ôm lấy mình vì lòng bàn tay toàn là máu,
vết thương đau rát không thể nhúc nhích.
Không bao lâu, cánh cửa phía sau vang lên tiếng va đập của quái vật. Chúng đã khôi phục hành động, vẫn không bỏ qua Sở Nhuế.
Sở Nhuế sợ tới mức bò qua bên kia, nhìn chằm chằm cánh cửa sắt đang rung chuyển.
Cho anh thêm một cơ hội, anh cũng không thể đọ lại được tốc độ của chúng,
nếu thuốc máu tím không kịp thời khống chế quái vật thì anh gần như phải bỏ mạng tại đây.
Sở Nhuế bỗng cảm thấy mệt mỏi quá, ở phương
diện nào đó, anh không thể làm gì được nếu chỉ có một mình. Ví dụ như
bây giờ, dù đầu óc anh có thông minh đến đâu thì cũng chẳng thể làm được gì, không khác gì một phế vật ngồi chờ chết.
Thật là không cam lòng.
Sở Nhuế đứng trên sân thượng nhìn xuống dưới, ở đây là tầng 7, đối diện có lưới sắt bảo vệ, bên kia lưới sắt là sân thể dục, toàn bộ sân thượng
hoàn toàn không có thứ gì, không có chỗ để trốn. Đường thoát duy nhất mà anh có là leo qua lưới sắt, trốn ở sân thể dục đến khi mặt trời lên.
Cửa sắt chuyển động kịch liệt hơn, không có thời gian do dự, Sở Nhuế đeo
balo, bò lên lan can sân thượng, đây là khoảng cách gần nhất để anh nhảy từ đây qua lưới sắt, khoảng cách khoảng 5 đến 8 mét, với sức bật của
người bình thường thì khoảng cách nhảy xa cũng chỉ từ 1 mét 4 đến 1 mét
6, trừ khi anh bay qua, nếu không thì không thể làm được.
Đúng
lúc này, cửa sắt bật mở, Sở Nhuế không khỏi siết chặt tay, anh nhanh
chóng nhìn đến cành cây bên cạnh, nếu không thì nhảy xuống từ cái cây
này, có lẽ sẽ có cơ hội. Nói làm liền làm, Sở Nhuế ngay lập tức nhảy
xuống, khi vừa đứng lên lấy đà, anh lại bị một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy
eo.
"Anh làm gì vậy hả?!" Đối phương hùng hổ nói, trong lời nói còn ẩn chứa sự nôn nóng.
Mùi hương và giọng nói quen thuộc, Sở Nhuế quay đầu nhìn, quả nhiên là
Thương Trọng Lệ, cánh cửa sắt đã mở rộng nhưng hoàn toàn trống rỗng,
không còn một con quái vật nào.
"Cậu..." Một chân Sở Nhuế đã lơ
lửng giữa không trung, anh chịu đựng sự chua xót trong đáy mắt, túm lấy
quần áo của Thương Trọng Lệ, để mặc cậu ôm mình vào trong.
Thương Trọng Lệ ôm anh vào lòng, ngồi xuống sân thượng.
"Sao mà đáng thương thế này?" Thương Trọng Lệ đau lòng nhìn bộ dạng của Sở
Nhuế, ánh mắt nhìn thấy hai lòng bàn tay đầy máu của anh, hai bên má
cũng đầy vết xước.
Sở Nhuế che miệng, lắc lắc đầu, cả người anh
vẫn run rẩy không ngừng, nỗi sợ hãi kìm nén suốt một đêm qua gần như
phát tiết ra ngay giây phúc này. Thương Trọng Lệ thấy thế thì dùng cả
người ôm chặt anh, muốn truyền hơi ấm cho anh: "Không sao... Không sao
rồi, tôi ở đây."