Trong ảo cảnh không có tín hiệu, điện thoại của Sở Nhuế lại nhận được tin nhắn.
Sở Nhuế nhìn kỹ trên góc trái màn hình, đúng là không có tín hiệu.
Anh do dự một chút, hít một hơi thật sâu, mở tin nhắn.
【 12 giờ tối gặp trên sân thượng! 】
Vài chữ ngắn ngủi, không có tên người gửi, Sở Nhuế thử gọi lại, giọng nữ
nhân viên khô khan vang lên【 Điện thoại tạm thời không gọi được 】, dù
gọi bao nhiêu lần vẫn như vậy, gọi cả 110 và 120 cũng không được.
Đúng là không có tín hiệu.
Trong lòng Sở Nhuế càng lúc càng lạnh lẽo hơn.
Đúng lúc này, đèn ký túc xá đột nhiên phụt tắt.
Sở Nhuế giật bắn người, ba người trong phòng không có biểu hiện gì lạ,
đứng lên, chuẩn bị lên giường, động tác cứng ngắc như những con rối
không có linh hồn. Trong phòng nhanh chóng chỉ còn ánh đèn pin sáng lóa
từ điện thoại của Sở Nhuế. Trong bóng tối, Sở Nhuế dần sợ hơn, thở dồn
dập.
Một người nhìn Sở Nhuế: "Sao mày không lên giường?"
Lại là ánh nhìn vô cảm, Sở Nhuế không dám dùng đèn pin soi đến người nọ,
anh nhanh chóng tắt đèn pin, lo sợ nhìn những người còn lại. Dù không
nhìn thấy rõ nhưng anh chắc chắn hai người còn lại cũng đang nhìn chằm
chằm mình trong bóng đêm. Cảm giác này thật đáng sợ.
"Giờ... giờ
tôi... lên... lên giường ngay..." Sở Nhuế nuốt nước miếng liên tục, sau
đón sờ soạng tìm đường lên giường. Sau khi anh đã yên vị tại chỗ thì
dùng chăn trùm kín mình lại từ đầu đến chân, cả người phát run.
Không ổn rồi, anh quên ôm balo theo!
Sở Nhuế co rúm lại, nhịn không được muốn đi lấy balo, không có thuốc máu tím bên người, anh không thể bình tĩnh được.
"Kiểm tra phòng!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng thông báo to lớn khiến
Sở Nhuế sợ tới mức cụp mắt lại, cả người đổ mồ hôi hột he hé mắt nhìn ra ngoài.
Không có tiếng bước chân.
Bên ngoài có tiếng chìa khóa mở cửa, sau đó, trên hành lang tối tăm có ba bóng người.
Sở Nhuế trốn ở trong chăn nhìn ra ngoài, là hai nam một nữ, người phụ nữ
khá lớn tuổi, trên tay cầm một chùm chìa khóa, nhìn qua có vẻ là bác
quản lý ký túc xá, bộ dạng của cả ba đều chẳng khác gì quỷ ma, đi trên
đường không hề phát ra âm thanh nào.
"Sau khi tắt đèn không được đi ra ngoài, không được gây ồn, dù có nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng không được đi ra ngoài."
Âm thanh máy móc vang lên đều đều, Sở Nhuế không biết có cần phải đáp lời không thì lại thấy ba bóng người đã biến mất.
"Rầm", cửa phòng đóng lại, căn phòng lại chìm trong im lặng.
Không được ra ngoài, không được gây ồn, không được ra khỏi ký túc xá?
Sở Nhuế màn hình điện thoại tối om, nghĩ lại về tin nhắn kia, rơi vào trầm tư.
Thời gian trôi qua, Sở Nhuế đợi một lúc lâu rồi mới dám từ từ xốc chăn lên,
trộm nhìn ra bên ngoài. Ba người còn lại không còn nhìn anh, bọn họ nằm
im trên giường mình, dẫu vậy, nỗi sợ hãi của Sở Nhuế vẫn không giảm bớt, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Anh phát hiện trong phòng chỉ có một tiếng hít thở của mình.
Ba người còn lại nằm trên giường bất động, không phát ra bất cứ âm thanh
nào, ngay cả tiếng thở. Không chỉ như vậy, không khí ở trong phòng cũng
rất loãng và lạn, Sở Nhuế có cảm giác anh đang đứng trong một nhà xác.
Cả người anh run lên, tầm nhìn cũng nhòe đi, anh cũng không dám nhắm mắt lại, anh sợ rằng một khi nhắm lại sẽ có ba quái vật đứng trước giường
mình, sợ rằng khi anh nhắm mắt sẽ không tự chủ được mà ngủ mất, mãi mãi
không thể tỉnh lại.
Đồng thời, Sở Nhuế cũng không quên suy nghĩ,
bây giờ anh không ngủ, trốn ở trong chăn quan sát, ba người còn lại
không có phản ứng gì, nói cách khác, chỉ cần anh hành động không bị phát hiện thì sẽ không bị những người này nhìn chằm chằm.
Người chơi phải thật cẩn thận đóng đúng vai NPC của mình.
Sở Nhuế vực tinh thần mở điện thoại trong ổ chăn, điện thoại vừa sáng lên, anh liền điều chỉnh ánh sáng về mức thấp nhất, sau đó hé mắt kiểm tra
trong phòng, ba người kia vẫn nằm thẳng táp trên giường, tình trạng như
tử thi. Sở Nhuế hít một hơi, lại trốn ở trong chăn xem tin nhắn.
【 12 giờ tối gặp trên sân thượng! 】
Ai là người gửi tin nhắn cho anh? Ai có năng lực có thể gửi tin nhắn cho anh trong ảo cảnh?
Sở Nhuế có một phỏng đoán. Anh cẩn thận kiểm tra lại điện thoại của mình,
từ album ảnh đến danh bạ, đúng là điện thoại của anh. Anh có thói quen
sẽ lọc tin nhắn định kỳ, toàn bộ tin nhắn chỉ có vài tin, nhưng Sở Nhuế
phát hiện một vấn đề, trong danh sách trò chuyện có nhiều dãy số xa lạ.
Trí nhớ của anh rất tốt, có thể khẳng định rằng những dãy số này không
phải là số của anh shipper giao cơm cho mình, cũng không phải số điện
thoại ngân hàng.
Chẳng lẽ tin nhắn này gửi cho Ngô Cảnh Văn?
Có khả năng này, người gửi tin nhắn dùng từ ngắn gọn, hơn nữa còn dùng một dấu chấm than, có vẻ như có ý vị cảnh cáo, không giống quan hệ thân
thiết, hơn nữa với tình trạng bị bạo lực học đường của Ngô Cảnh Văn thì
có một người bạn tốt hẹn gặp cậu ấy vào nửa đêm là hoàn toàn không có
khả năng. Người gửi tin nhắn có số 177****9801, trong danh sách gọi điện đều có dãy số này xuất hiện, hầu như mỗi ngày đều gọi nhưng thời gian
trò chuyện đều ngắn, ngắn nhất là 7 giây, dài nhất là 31 giây, hơn nữa
phần lớn đều là vào lúc đêm khuya, chỉ có cuối tuần là thời gian không
cố định.
Sở Nhuế tắt điện thoại, nín thở, cẩn thận thò đầu ra
ngoài kiểm tra ba người còn lại. Trong bóng tối, ba người kia vẫn không
có động tác gì khác. Sở Nhuế thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh đặt điện
thoại lên ngực, nhìn trần nhà, điều chỉnh hô hấp, một lát sau, anh nhìn
balo của mình, anh đặt nó trên bàn học, nếu muốn lấy lại balo thì anh
cần phải xuống giường, nhưng khi xuống giường liệu có kinh động đến ba
người kia hay không?
Sở Nhuế không chắc.
Anh chưa bao giờ
rối rắm như vậy, mối nguy tiềm tàng trong màn sương, anh không biết nó ở ở đâu, không biết khi nào nó sẽ tới, vì vậy anh cần phải duy trì cảnh
giác cao độ, cộng thêm tính cách nhát gan của mình, điều này quả thực
quá khó. Sở Nhuế không mệt mỏi hoặc than trách, vì anh biết trước mắt
chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh có thể sợ hãi nhưng không thể giống
như trước đây, khi sợ hãi sẽ nhắm chặt hai mắt lại.
Bây giờ anh
có hai lựa chọn, một là lựa chọn làm lơ tin nhắn này đi, tối nay anh sẽ ở ký túc xá đợi, không đi ra ngoài, một là 12 giờ tối nay anh sẽ lên sân
thượng, nhìn xem ai là người đã gửi tin nhắn cho mình.
Sở Nhuế chỉ do dự 10 giây liền chọn phương án số hai.
Dù rất sợ, anh còn phải đối diện với mọi thứ một mình, nhưng rời khỏi ảo
cảnh là ưu tiên hàng đầu, anh không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Hơn nữa... Anh cũng đánh cược, nếu anh đang đóng vai nhân vật là Ngô Cảnh
Văn, người gửi tin nhắn muốn gửi tin cho Ngô Cảnh Văn, như vậy quyết
định của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện.
Vì vậy, anh không thể không đi.
Đã hạ quyết tâm, Sở Nhuế nhìn thời gian, đã là 23 giờ 48 phút, sắp đến giờ hẹn. Sở Nhuế cảnh giác nhìn ba người kia, phòng ngừa dị động, sau đó
nhẹ nhàng xốc chăn lên, từ trên giường xuống dưới đất. Mỗi động tác của
anh đều cực kỳ cẩn thận, anh nín thở, không dám thở mạnh, vất vả lấy
được balo của mình, phản ứng đầu tiên của anh là lấy thuốc máu tím cầm
chắc trên tay, sau đó ôm balo từ từ đi ra cửa.
Khi đi ngang qua
giường, vì không nghe thấy tiếng hít thở nên anh cũng không dám nhìn,
chỉ dám rón rén bước đi từng bước, tránh va đập với bình nước và đồ vật
trên mặt đất.
Khoảng cách 3 mét, thời gian trôi qua thật chậm.
Cuối cùng, khi đến được tủ quần áo, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên âm thanh.