Trong hang đá truyền đến tiếng vang nhỏ, Sở Nhuế đứng dậy đi về phía
phát ra âm thanh. Anh vừa đứng dậy, Thương Trọng Lệ liền nắm tay anh
thật chặt.
Sở Nhuế: "Sao vậy?"
Thương Trọng Lệ: "Không có gì."
Lúc trước cũng không phải chưa từng nắm tay nhau, nhưng bàn tay nắm lấy tay anh bây giờ lại rất nóng, có hơi run rẩy, khiến cho Sở Nhuế hơi chần
chờ. Anh rụt tay lại hai lần, muốn Thương Trọng Lệ thả lỏng ta ra, đối
phương lại không có phản ứng gì.
"Ngoan, lỡ như có nguy hiểm thì
phải làm sao đây?" Thương Trọng Lệ trấn an, không chỉ buông tay mà còn
tiến sát lại gần Sở Nhuế hơn một chút.
Sở Nhuế bị từ "ngoan" yêu chiều kia dọa sợ.
Người này có phải Thương Trọng Lệ không? Thật sự không phải linh hồn khác cướp đoạt thân xác của cậu ấy chứ?
Thương Trọng Lệ chỉ tay về phía trước: "Ngẩn người làm gì, không đi tìm người à?"
Sở Nhuế mới phản ứng lại, áp chế sự quái dị trong lòng xuống, đi về phía phát ra âm thanh.
Hang động âm u, Đường Kiền ngồi dưới đất phát ngốc, hai mắt ngây dại. Nơi
phát ra âm thanh là Lê Mạn đang xoay vòng vòng, chân cô phát ra động
tĩnh khá lớn, trên mặt lộ ra dục vọng tham lam, miệng lẩm bẩm: "Đều là
của tôi, đều là của tôi..."
"Đường Kiền! Đường Kiền!" Sở Nhuế
ngồi xổm xuống gọi, gọi vài tiếng mà cậu vẫn không có phản ứng, biểu
tình đau thương co lại thành một khối, càng lúc càng nhỏ bé hơn, cho đến khi phong bế chính mình hoàn toàn.
Thương Trọng Lệ nhìn quanh, trên mặt đất có một sợi dây leo bị chém làm đôi.
Do Đường Kiền làm?
"Vết cắt rất ngọt, không phải Đường Kiền." Sở Nhuế đã nhìn thấy "thi thể"
của dây leo. Anh nhìn vết chém trên dây leo, có lẽ là một loại kiếm cỡ
trung, là một người có thân thủ rất mạnh. Đường Kiền là pháp sư chuyên
dùng bùa chú, vũ khí sắc bén và dài nhất ở trên người cũng chỉ có một
thanh chủy thủ ngắn, đương nhiên dây leo này không phải do Đường Kiền
làm.
"Vậy thì là do người đàn ông có râu?"
"Tôi cảm thấy cũng không phải." Sở Nhuế nói.
Ánh mắt Thương Trọng Lệ lập lòe, suy nghĩ một phen: "Ý của anh là..."
"Đúng vậy, có khả năng." Thấy Thương Trọng Lệ nghĩ giống mình, Sở Nhuế gật đầu.
Thương Trọng Lệ nhìn bốn phía xung quanh, cẩn thận xem xét từng ngóc ngách rồi lại quay qua lắc đầu với Sở Nhuế: "Người đó mạnh lắm à?"
"Cậu ấy đã cứu tôi, thân phận của cậu ấy cũng là một vấn đề, đã vào ba phó bản
liên tục với chúng ta, cậu không cảm thấy kỳ lạ ư?"
Đương nhiên
là kỳ lạ. Trên thực tế, Thương Trọng Lệ ở trong trò chơi cũng đã quan
sát người nọ, nhưng thấy đối phương không có ác ý, Thương Trọng Lệ mới
không làm khó dễ.
"Có lẽ cậu ấy không phải người xấu." Sở Nhuế
nhìn dây leo trên mặt đất, nói: "Việc cấp bách vẫn nên đánh thức hai
người họ..." Sở Nhuế nghĩ ra điều gì:"Đóa hoa kia!"
Trong hang
động kín mít, nhụy hoa khe khẽ đong đưa, những cánh hoa nở rộ lộ ra hoa
văn dữ tợn như huyết mạch của con người, sương khói màu đen lượn lờ giữa không trung vô cùng quỷ dị.
"Nó là tác nhân?"
Sở Nhuế gật đầu: "Tôi tận mắt thấy dây leo chui ra từ nó."
Thương Trọng Lệ chắn trước mặt Sở Nhuế: "Cẩn thận một chút." Cậu phóng bùa,
dán lên rễ cây, mặc niệm chú ngữ, trong thoáng chốc, lá bùa bốc lên một
ngọn lửa, thiêu đốt hai đóa hoa to lớn. Bất ngờ là trong không khí không có mùi cháy khét mà lại có mùi hương dịu ngọt thoang thoảng, Thương
Trọng Lệ nhanh chóng bịt mũi Sở Nhuế lại cho đến khi sương khói tan hết.
"A?" Đường Kiền xoa xoa đôi mắt: "Đây là đâu?" Cậu vừa mơ một giấc mộng đáng sợ. Cậu mơ thấy sư phụ không còn cần mình nữa, đuổi cậu xuống núi. Cậu
là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, được người khác cưu mang, không có
chỗ ở. Vì vậy cậu chỉ có thể lang thang giữa đường. Trời mưa to, cậu chỉ có thể đi trong vô định, muốn tìm một chỗ để trú mưa, vất vả tìm thấy
một cái đình cũ kỹ, cả người lạnh băng ngồi dưới đất, mưa dần ngập lên
đến gót chân.
Vừa lạnh vừa đói, cậu thấy rất mệt.
Có lẽ là chỉ còn cái chết thôi, Đường Kiền nghĩ.
Đúng lúc này cậu mở mắt ra, mưa đã ngừng, đình trú mưa cũng không còn, cậu
đang ở trong một hang đá, trên người sạch sẽ. Cậu bừng tỉnh, Đường Kiền
nhớ ra mình vẫn còn đang làm nhiệm vụ.
Lê Mạn ở bên kia cũng đã tỉnh lại, cô ngã ngồi xuống đất, gương mặt ngây ngốc, đối diện với Đường Kiền.
Châu báu của cô đâu? Trang sức đâu? Maybach và biệt thự ba tầng đâu? Không
phải cô đang mở party ở biệt thự ư? Cô nhớ rõ cảnh sát vừa đến, muốn
sung công toàn bộ tài sản của cô, sao mà có thể?! Tiền là của cô, xe là
của cô, biệt thụ là của cô, cô chẳng làm gì phạm pháp, không một ai có
thể cướp đồ của cô được!
Nhưng tại sao khi tỉnh lại, mọi thứ đều biến mất, là do cô nằm mơ thôi ư?
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Kiền tỉnh táo lại hỏi, cậu đứng dậy, biểu tình hơi mê mang.
"Mọi người bị ảo cảnh mê hoặc, nó cho chúng ta thấy nỗi sợ hãi trong tâm
hồn, bây giờ thì không sao rồi." Sở Nhuế bỗng nhớ lại câu nói "Sở Nhuế
đừng chết" lúc nãy của Thương Trọng Lệ.
Có nghĩa là Thương Trọng
Lệ sợ anh chết? Sao anh không biết Thương Trọng Lệ lại coi trọng mình
như vậy? Nhưng nhìn biểu tình đau thương của cậu có vẻ như không chỉ đơn giản như thế. Trong lòng anh có một suy nghĩ, song lại cảm thấy thật
hoang đường, anh áp chế nó xuống. Sở Nhuế làm như không có việc gì, giải thích lại cho Đường Kiền.
Bọn họ đi về phía trước một chút, thấy thi thể của Trương Dịch Lỗi. Hắn bị dây leo kéo lên cao, trên bụng có
một lỗ thủng to, bên miệng vết thương lúc nhúc sâu đen đang gặm cắn.
"A —" Lê Mạn hoảng sợ hét lên.
Sâu đen lớn khoảng bằng ngón út, chen chúc nhau khiến người nhìn muốn nôn
mửa. Không bao lâu sau, trên dây leo chỉ còn lại một bộ xương khô còn
một tròng mắt trắng. Lũ sâu lại chỉnh tề bò về phía nhóm Sở Nhuế, không
biết ai hô lên: "Chạy nhanh!" Bốn người liền chạy về hướng ngược lại.
Sau khi bọn họ rời đi, phía sau hang đá xuất hiện một người đàn ông có nhan sắc xinh đẹp. Lũ sâu bò về phía đối phương như đối diện với một thứ rất đáng sợ, đều tránh né sang đường khác mà đi.
——
Sau khi
xuyên qua hang đá, họ vẫn không nhìn thấy một bóng người nào, nhiệm vụ
cũng vô định mờ mịt, Lê Mạn có chút không chịu nổi.
"Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa, tôi mệt quá, còn đói nữa."
Sở Nhuế dừng một chút, hỏi Thương Trọng Lệ và Đường Kiền: "Hai người có đói không?"
Bọn họ không nói gì, Sở Nhuế vẫn lấy nước và bánh quy trong balo ra, Đường
Kiền cười nói: "Anh là túi thần kỳ của Doraemon hả, sao mà vác theo
nhiều thứ thế, anh chịu nổi à?"
Thương Trọng Lệ nghe xong thì vươn tay, đeo balo của anh: "Tôi đeo cho."
Sở Nhuế nhíu mày: "Chúng là đồ bảo mệnh..."
"Có tôi ở đây, tôi là bùa bảo mệnh lớn nhất của anh, anh lo cho vết thương
của mình đi." Cậu lo lắng nhìn về bên vai trái đầy máu của Sở Nhuế. Sao
lại nứt ra nữa rồi, còn tro bụi trên lưng nữa, trước khi cậu tỉnh lại,
Sở Nhuế đã trải qua chuyện gì? Thương Trọng Lệ không dám nghĩ, Sở Nhuế
luôn thờ ơ lạnh nhạt, hiếm khi bày tỏ cảm xúc, cho nên đối với anh, phải sợ hãi đến mức nào mới biểu hiện biểu tình?
Sở Nhuế đưa bánh quy cho Lê Mạn: "Ăn một chút nhé?"
"Tôi không cần." Lê Mạn bĩu môi, nức nở: "Những phó bản trước cũng không
đáng sợ như vậy, tôi sợ quá! Hu hu hu... Ba người đều là đàn ông mà lại
khi dễ tôi, chân tôi đau đến chết rồi mà chẳng một ai cõng tôi đi!"
Cánh tay Sở Nhuế cứng đờ, anh không biết làm gì khi con gái khóc. Thương
Trọng Lệ đi tới, Lê Mạn vừa khóc vừa nhìn chằm chằm cậu, trong mắt phát
ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia, trái tim đập
nhanh hơn.
Thương Trọng Lệ cướp bánh quy dưới cái nhìn chăm chú
của cô: "Không muốn thì đừng ăn, không muốn thì đừng đi nữa, muốn khóc
thì ở đây mà khóc. Khen thưởng của Tầm Bí là thứ hấp dẫn người chơi, dù
có kết quả gì cũng là do cô tự chọn, cô có tư cách gì mà muốn người khác giúp cô?"
Có lẽ là bị ngữ khí không chút lưu tình và ánh mắt
lạnh băng của Thương Trọng Lệ dọa sợ, Lê Mạn nghẹn họng không nói nên
lời, âm thanh thút thít cũng nhỏ dần. Thấy Thương Trọng Lệ lại muốn rời
đi, cô nhút nhát nhỏ giọng nói: "Cái đó..."
Thương Trọng Lệ quay đầu, Lê Mạn sợ tới mức co rụt đầu: "Bánh quy... Tôi đói..."
Sở Nhuế đưa bánh quy của mình cho cô: "Đây."
Thương Trọng Lệ nói không sai, tiếp tục vào phó bản là lựa chọn của cô, dục
vọng và lòng tham là yêu cầu của ảo cảnh, nếu muốn có kết quả tốt thì
phải đối mặt với quá trình, không có tư cách oán giận.
Lê Mạn
nhận bánh quy, biểu tình uể oải. Tại sao Thương Trọng Lệ lại đối xử dịu
dàng với tên gà mờ yếu ớt này mà lại hung dữ với một người phụ nữ yểu
điệu như cô chứ? Thật đáng ghét!
"Đừng nói là cậu ta thích đàn ông..." Cô thấp giọng nói, Sở Nhuế lại nghe được.
Vừa mới nháo một trận, bây giờ mọi người đều im lặng. Sở Nhué cảm thấy trên vai quá đau, anh cũng muốn đeo mắt kính dự phòng nên dựa vào vách đá
nghỉ ngơi một lúc.
"Có mang theo thuốc không?" Thương Trọng Lệ hỏi anh.
Sở Nhuế sửng sốt, đối diện với ánh mắt của cậu, là sự dịu dàng khác hoàn toàn so với khi nhìn Lê Mạ.
Đưa thuốc cho Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế cởi một bên áo, lộ ra bả vai trước mặt đối phương.
Miệng vết thương lở loét đầy máu, Thương Trọng Lệ vô cùng đau lòng, siết tay
thành quyền, thề sẽ không để Sở Nhuế bị thương nữa: "Có đau không?" Cậu
không phát hiện ra giọng nói trầm thấp của mình còn mang theo một tia
run rẩy.
Sở Nhuế giật mình, gật gật đầu: "Một chút."
Thuốc bôi lên miệng vết thương bỏng rát khiến Sở Nhuế nhịn không được mà nhíu mày, anh nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: "Thương Trọng Lệ, cậu thích đàn ông à?"
Giọng nói của anh không lớn, Lê Mạn và Đường Kiền ngồi
cách đó không xe cũng không nghe thấy. Thanh âm của anh như một con suối lạnh lẽo chảy xuyên qua núi đá, nhỏ giọt vào trong lòng Thương Trọng
Lệ.
Thương Trọng Lệ đáo không do dự: "Không thích."
Sở
Nhuế nhẹ nhàng thở ra, vốn dĩ anh chỉ tò mò vì phản ứng lúc trước của
Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ nghĩ lầm rằng anh đã chết, đôi mắt tan
ra bi thương từ tận cốt tủy, nỗi tuyệt vọng đó khiến anh khiếp sợ, không biết Thương Trọng Lệ có tình cảm với mình hay không.
Cũng may là không thích, nếu không... Đôi mắt Sở Nhuế rũ xuống.
Anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng thích một người nào, luôn giữ quan hệ
bình đẳng với mọi người, như vậy là được rồi. Anh luôn cố gắng tránh né
thiện ý từ người khác, tình bạn với Hoa Lạc Thâm gần như đã đào hết tim
phổi của anh ra, nếu là một tình yêu sâu nặng, quả thật anh không biết
nên ứng xửa như thế nào.
"Tôi chỉ thích anh thôi."
Sở Nhuế ngây ngẩn.
Thương Trọng Lệ không hề hạ thấp giọng, Đường Kiền và Lê Mạn đều nghe thấy.
Đường Kiền vẫn đang ăn bánh quy, bên mép còn dính vụn bánh, cậu kinh
ngạc ngẩng đầu, nuốt một ngụm nước miếng, lại im lặng cúi đầu, giả bộ
làm lơ.
Trời ơi, chuyện lớn!
Thương Trọng Lệ cũng không
muốn Sở Nhuế trả lời mình ngay, trên thực tế cậu chỉ trả lời cho câu hỏi của anh, không muốn che giấu tấm lòng của mình. Hầu kết của cậu lăn
lộn, lo lắng nhìn chằm chằm Sở Nhuế.
"Cậu... Cậu không nên thích tôi..."
Cậu nghe thấy Sở Nhuế nói như vậy.
Lòng Thương Trọng Lệ nguội lạnh một nửa, không khỏi cười khổ.
Cậu biết Sở Nhuế không có chút hứng thú nào với mình.
Trái tim thật đau, đúng là xứng đáng, nhưng cậu không hối hận. Cậu thích Sở Nhuế cũng muốn cho anh biết tình cảm của mình.
"Không thích." Thương Trọng Lệ ở trong ảo cảnh luôn lạnh lùng đạm bạc, bây giờ lại biểu hiện tính nết trẻ con khiến Sở Nhuế trở tay không kịp: "Tôi
không thích. Tôi chỉ thích anh thôi."
"Cậu..." Sở Nhuế đỏ mặt quay đầu: "Sao cậu lại như vậy?"
Đường Kiền thiếu chút nữa bị sặc chết, con mẹ nó đây không giống lời của
Thương Trọng Lệ chút nào. Đừng nói là bị ai chiếm xác rồi!
"Tôi
chỉ thích anh, không được à, tôi không thể quyết định được tình cảm của
anh, chẳng lẽ tôi cũng không được quyền quyết định tình cảm của mình?"
Thương Trọng Lệ cắn chặt răng, muốn cậu từ bỏ, đừng có mơ.
Sở
Nhuế cau mày: "Nhưng tôi... Tôi không biết thích một người là như thế
nào." Tình cảm dành cho một người khác quá mệt mỏi, anh nghĩ lại cũng
thấy mình không có khả năng thích một ai khác.
"Anh không hiểu,
tôi hiểu là được. Anh cứ ở đó chờ, chờ tôi đến, được không?" Giọng điệu
của Thương Trọng Lệ gần như là khẩn cầu. Muốn Sở Nhuế hoàn toàn không
dao động quả thực không có khả năng, anh không chỉ cảm thấy chấn động mà còn đỏ cả cổ và vành tai.
"Xin anh, đừng từ chối tôi." Bàn tay nắm lấy tay Sở Nhuế rất nóng, cậu sợ Sở Nhuế từ chối mình.
Sở Nhuế mím môi, không biết làm sao cho phải. Vì Hoa Lạc Thâm mất tích đã
lâu nên lớp băng vẫn không biến mất, bây giừo lại có một dòng nước ấm từ từ rót vào, dịu dàng đầy thư thái.
"Tùy cậu."
Thương Trọng Lệ vui mừng quá đỗi, hàng mày nhíu chặt cuối cùng cũng dãn ra.
Không từ chối là tốt rồi, không từ chối thì vẫn còn cơ hội.