Trái tim hoảng sợ như muốn vọt ra khỏi cổ họng, Sở Nhuế muốn chạy trốn lại không thể cử động được.
Những lớp vỏ kén từ từ bong tróc ra, Sở Nhuế bị vây ở giữa, xung quanh là
những cái xác vô hồn. Bọn họ mặc quần áo rách nát, lớp vải ít ỏi mỏng
manh không thể che đậy được thịt thối và xương trắng.
Sở Nhuế cảm thấy cả người mình phát run, hô hấp cũng khó khăn hơn. Anh không dám
nhắm mắt vì cảm thấy nhắm mắt sẽ chết không tiếng động. Anh không thể
chạy, cả người vô lực, không thể hét lêu cầu cứu. Đã lâu rồi anh không
kêu lên, rất nhiều năm về trước, khi mẹ bị chặt đầu trước mặt mình, cái
đầu rơi xuống đất, lăn vào gầm giường nơi anh đang trốn, khi hai con mắt trợn ngược của mẹ nhìn anh chằm chằm, đó là lúc anh đã mất năng lực kêu cứu.
"A Nhuế, không được kêu, dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không được phát ra tiếng động, phải trốn thật kỹ, hiểu chưa?"
Sở Nhuế mím môi, mồ hôi ròng ròng, tầm nhìn trở nên mơ hồ, những cái xác
kia cách anh ngày càng gần, anh cố gắng chuyển động tay chân, muốn lấy
bật lửa và thuốc máu tím trong balo. Thương Trọng Lệ không ở đây, anh
chỉ có thể dựa vào chính mình... Đúng lúc này, anh nhìn thấy bên trong
bụi gai có những thi thể bị cắn nát có những sợi gai đang từ từ vươn
tới, bao bọc lấy, hình thành một cái kén mới. Sở Nhuế nhìn thấy thi thể
của Thương Trọng Lệ.
Anh mở to mắt nhìn, không thể tin nổi. Trên
ngực thi thể của Thương Trọng Lệ có một lỗ thủng đầy máu, máu tươi ồ ạt
chảy ra ngoài, nhiễm đỏ bụi gai, cũng nhiễm đỏ cả đôi mắt Sở Nhuế.
Thương Trọng Lệ đã chết...
Thương Trọng Lệ đã chết!
Những cái xác đang đến gần Sở Nhuế. Anh bị bao vây không còn kẽ hở, anh không nhớ phản ứng sợ hãi là gì, anh chỉ há to miệng muốn gọi tên của Thương
Trọng Lệ.
Tại sao Thương Trọng Lệ lại chết. Nếu Thương Trọng Lệ đã chết thì anh phản kháng còn có ý nghĩa gì không?
Cảm xúc tuyệt vọng như sương mù che trời lấp đất vây kín lấy anh. Bàn tay
muốn sờ balo lại thu về, Sở Nhuế nhắm mắt lại, chờ đợi. Anh chờ đợi con
đường cuối cùng của mình bị cắn nuốt hoàn toàn.
Sau khi nhắm mắt một lúc, Sở Nhuế nghe thấy tiếng khóc gần trong gang tấc nhưng cũng xa xôi mờ mịt.
Là tiếng khóc của một người đàn ông.
Sở Nhuế liền nhận ra đó là thanh âm của Thương Trọng Lệ.
Anh đang muốn mở mắt, lý trí nói cho anh biết đôi mắt của anh có thể chưa
chắc đã nhìn thấy sự thật, ngược lại, đôi tai này có lẽ chân thật hơn.
Sở Nhuế nhớ đến điều gì đó, anh cúi đầu, gỡ kính sát tròng ra.
Trước mắt anh là một màn đêm âm u, những sinh vật quái dị kia không phải xuất phát từ trong bụi gai, mà là từ một cái ao hãm xuống ở giữa những cái
cây khô cằn. Ở nơi đó có hai đóa hoa màu đen đang nở rộ, nhụy hoa màu
đen to như một người trưởng thành, phát tán ra những sợi dây tơ dài sâu
thẳm, nhiều con sâu nhỏ màu đen từ nhụy hoa cũng đang bò ra ngoài.
Thương Trọng Lệ đang ở ngay bên cạnh anh, khoảng cách chưa đầy 1 mét, nhưng
thị giác trong ảo cảnh khiến cho họ không thể nhìn thấy nhau.
"Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế thử gọi cậu, bộ dạng của Thương
Trọng Lệ như đang ôm cái gì đó. Sở Nhuế nhìn thấy hai hàng nước mắt trên mặt cậu, có lẽ cậu cũng giống anh, nhìn thấy một thứ gì đó mà mình rất
sợ hãi. Thứ gì có thể khiến Thương Trọng Lệ sợ hãi đến như vậy?
Người đàn ông ánh mắt mê man, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, Sở Nhuế tiến lại
gần, cẩn thận lắng nghe, muốn biết Thương Trọng Lệ nhìn thấy gì.
"Đừng chết! Cứu mạng... Cứu anh ấy giúp tôi!"
Ai đã chết?
Sở Nhuế nâng mặt cậu lên: "Thương Trọng Lệ, tỉnh, tỉnh lại, cậu chỉ đang thấy ảo giác thôi. Thương Trọng Lệ!"
"Sở Nhuế..."
Sở Nhuế cho rằng Thương Trọng Lệ nghe thấy giọng nói của mình, vui mừng nói: "Tôi đây! Cậu tỉnh lại rồi?!"
"Đừng chết..."
Ánh mắt của Thương Trọng Lệ vẫn tan rã như cũ, Sở Nhuế giật mình, vì anh chết nên Thương Trọng Lệ mới như thế này ư?
"Sở Nhuế, Sở Nhuế..."
Tên của mình được lặp đi lặp lại như trân bảo bằng giọng nói đầy sự chở
che, lại bắt gặp ánh mắt bi thương của đối phương, Sở Nhuế không hiểu vì sao Thương Trọng Lệ lại nhìn thấy anh chết.
Đúng lúc này, bên
tai anh truyền đến tiếng sột sà sột soạt, Sở Nhuế quay đầu nhìn, sau
lưng anh có một dây leo to lớn dựng giữa không trung, một sợi dây khác
mọc ra, nở rộ một đóa hoa đen. Trong nháy mắt, dây leo tấn công về phía
Sở Nhuế, anh không kịp lấy bật lửa từ balo ra đã bị nó quăng ngã trên
nền đá. Miệng vết thương trên lưng chưa khép hoàn toàn lại bị thêm một
trận thương nặng, lực phủ ngũ tạng của Sở Nhuế đau đớn, khoang miệng đầy vị rỉ sắt, anh phun một búng máu.
"Thương Trọng Lệ, mau tỉnh
lại!" Người nọ ngồi xổm trên mặt đất, vẫn không hề dao động, Sở Nhuế cắn môi, lấy bật lửa ra, ném về phía dây leo. Ngọn lửa nhanh chóng bao phủ
cả dây leo, Sở Nhuế còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì dây leo ám khói
đen lấy lửa tấn công về phía anh. Sở Nhuế chấn động, khi dây leo đánh về phía anh, nếu những gai nhọn kia đâm vào người thì chắc chắn khó mà
thoát chết. Sở Nhuế chịu đựng đau đớn trên lưng, xoay người né tránh,
chật vật ngã trên mặt đất.
Sở Nhuế té ngã cách không xa Thương
Trọng Lệ, anh quan sát phương hướng của dây leo, khi nó lại muốn nhào về phía mình thì anh dùng sức nhào về phía Thương Trọng Lệ, hai người lăn
vài vòng, Sở Nhuế ngồi trên người cậu, hung hăng tát lên mặt Thương
Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ vẫn còn đắm chìm trong ảo giác, bỗng
nhiên má trái nóng rát, cậu hoảng hốt chớp mắt, kinh nhỉ nhìn thấy người vừa rồi còn toàn là máu nằm trong lòng mình vẫn còn sống, đầu xù tóc
rối, thậm chí gương mặt còn ẩn chứa sự tức giận.
Bỗng chốc Sở Nhuế bị ôm lấy, cả người anh cứng đờ, không biết Thương Trọng Lệ bị làm sao.
Thương Trọng Lệ không rõ tại sao lại như thế này, còn nghĩ rằng mình đã gặp
được Sở Nhuế dưới địa ngục thì đảo mắt thấy một sợi dây leo to lớn đang
chuẩn bị tấn công về phía lưng Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ co rút đồng tử.
Nếu đã vào địa ngục thì cậu cũng không cho phép một ai thương tổn Sở
Nhuế!
Phóng bùa ra, sợi dây leo liền bị lửa bao trùm, nhưng chỉ
một lát sau một làn khói đen tràn ra dập tắt ngọn lửa, Thương Trọng Lệ
thấy thế thì dùng kiếm chém về phía nó. Dây leo bị chém làm đôi rơi rụng xuống đất, im lìm không động tĩnh.
Nguy hiểm đã được giải trừ,
Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra, Thương Trọng Lệ càng ôm anh chặt hơn, yêu
chiều lặp đi lặp lại: "Không sao rồi, đừng sợ, đừng sợ."
Sở Nhuế chấm hỏi đầy đầu, cố gắng né tránh, nhưng vừa tránh được 1 cm lại bị ôm về.
Sở Nhuế: "..."
"Thương Trọng Lệ, thả tôi ra!" Anh là một người đàn ông trưởng thành, bị ôm như thế này còn ra thể thống gì nữa!
"Không, không được, thả anh ra anh sẽ bị quỷ sai dẫn đi, chúng ta phải vào cừa cùng nhau!"
Thương Trọng Lệ như một đứa trẻ bướng bỉnh, chặt chẽ ôm lấy Sở Nhuế, sợ linh
hồn nhỏ bé của Sở Nhuế bị quỷ sai bắt đi. Nhưng linh hồn trong lòng cậu
lại ấm áp vô cùng, cậu không ngờ linh hồn của người chết lại có độ ấm
như thế này.
Thằng nhóc này đang nói lung tung cái gì vậy? Sở
Nhuế giãy giụa hai cái, lực đạo vòng tay không hề lay động, Sở Nhuế thở
dài: "Tôi không chết, cậu đè lên vết thương của tôi, tôi sẽ chảy máu đến chết."
"...?" Thương Trọng Lệ ngẩng đầu, Sở Nhuế trước mặt cậu
mặt mũi xám xịt, cậu cẩn thận ngửi, trong không khí ngoài mùi đất ẩm mốc còn có mùi máu tươi. Làn da của anh cũng hồng nhuận, trông không giống
như đã chết.
Thương Trọng Lệ chán ghét xua xua tay: "Phi phi phi!" Cậu vui mừng ra mặt, nắm lấy tay anh: "Không chết, chúng ta sẽ không chết." Giây tiếp theo,
Thương Trọng Lệ lại nhớ đến bộ dạng lúc trước của mình, cậu ôm Sở Nhuế
không buông, còn nghĩ rằng cả hai đều đã đến địa ngục rồi.
Cậu vừa mới... F*ck, xấu hổ quá!
Thương Trọng Lệ lấy hết can đảm kiểm tra Sở Nhuế, Sở Nhuế không có biểu tnfh
gì, chỉ nhìn xung quanh, giống như đang tìm gì đó, cậu không khỏi thất
vọng một chút.
Sở Nhuế... Không có cảm giác gì ư?
"Bọn
Đường Kiền đâu rồi?" Sở Nhuế nghi hoặc hỏi, không phải anh không biết
biểu hiện kỳ lạ của Thương Trọng Lệ sau khi nghĩ lầm là anh đã chết,
giống như là... Giống như là cậu ấy thích anh vậy. Anh áp chế sự hoài
nghi này xuống, mặc kệ Thương Trọng Lệ thích hay là không thích anh, đây không phải là điều anh nên quan tâm bây giờ. Đối với anh, có thể thoát
ra khỏi ảo cảnh an toàn, tìm được Hoa Lạc Thâm mới là quan trọng nhất,
những chuyện khác... Anh thực sự không còn tâm tư để suy nghĩ nữa.
Nghe lời Sở Nhuế xong, Thương Trọng Lệ mới nhớ ra không thấy những người
khác đâu, thậm chí cũng không biết làm sao mà bọn họ đi đến hang núi này được.
Lỗ tai Sở Nhuế giật giạt, chỉ tay về một hướng: "Ở đó!"