Sở Nhuế bị thanh niên mắng đến mức ngây người: "Cậu... Sao cậu lại ở đây?"
"Anh nói thử xem? Sao toi có thể biết anh gặp nguy hiểm mà bỏ mặc anh một
mình được hả?!" Nói xong, Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Chỉ có anh mới tuyệt tình như vậy thôi! Sau khi anh vào nhà 1801 tôi luôn canh giữ ở đây,
không ngờ anh lại lớn gan đến thế, anh không thể nói với tôi ư, tôi có
thể xin lệnh điều tra một cách dễ dàng từ cảnh sát trưởng, vì sao anh
phải mạo hiểm như vậy?"
Sở Nhuế: "Không phải người của cục cảnh sát đều là quái vật à?"
Nghe thấy được lời này, Thương Trọng Lệ cảm thấy nghẹn lời.
"Tôi không tin một ai."
Thương Trọng Lệ run giọng hỏi: "Không phải chúng ta là bạn của nhau sao?"
"Chỉ có cậu và Hứa Diệu cho rằng như vậy, trên thực tế, ai trong chúng ta
cũng có khả năng trở thành quái vật. Cố Lị Lị là ví dụ."
Lời nói
tuyệt tình lạnh lùng, Thương Trọng Lệ bây giờ mới nhận ra rằng ngay từ
đầu Sở Nhuế hoàn toàn không tin tưởng mình, luôn cảnh giác đề phòng với
cậu. Nói không đau lòng là nói dối, Thương Trọng Lệ hít sâu một hơi,
chuẩn bị đáp lời thì cửa sổ vang lên tiếng thủy tinh vỡ, hai con quái
vật cùng lúc nhảy ra ngoài, lao về phía họ.
Thương Trọng Lệ đẩy Sở Nhuế đi, hai con quái vật đã đứng chắn trước lan can.
"Chạy mau!" Thương Trọng Lệ hô to, Sở Nhuế nhanh chân chạy về hướng đông, Thương Trọng Lệ chạy hướng ngược lại: "Xuống lầu đi!"
Hai người tách nhau ra, hai con quái vật cũng tách ra đuổi theo.
Sở Nhuế mở cửa cầu thang, quan sát thử, thang máy vừa lúc dừng ở tầng này, chỉ sợ rằng Thương Trọng Lệ là người dùng, anh không hề do dự mà vào
thang máy, nhanh tay nhấn nút đóng cửa. Bên ngoài vang lên tiếng loảng
xoảng đổ vỡ, trong chớp mắt, cửa thang máy khép lại hoàn toàn. Sở Nhuế
dựa vào vách tường, trái tim bị bóp nghẹn, có cảm giác khó thở. Sở Nhuế
nghĩ đến Thương Trọng Lệ, cậu ấy đã chạy đi hướng kia, bây giờ anh phải
làm gì đây?
Nghĩ như vậy, Sở Nhuế rối như tơ vò, tuy anh nói lời
nhẫn tâm với Thương Trọng Lệ nhưng anh cũng không hề không quan tâm đến
cậu. Cậu cứu anh không chỉ một lần, và nếu không phải vì anh, cậu cũng
không lâm vào nguy hiểm như bây giờ.
Thương Trọng Lệ sẽ ra sao? Cậu ấy sẽ chết ư? Hay sẽ biến thành quái vật như bọn chúng?
Sở Nhuế thấy anh không thể tưởng tượng ra được kết cục của Thương Trọng
Lệ. Cuối cùng, anh siết chặt tay, mở cửa sổ thoát hiểm, lấy bình chữa
cháy ra, khiêng bình chữa cháy chạy về phía tây.
Cầu thang chật
hẹp ẩm ướt, âm u tối tăm, gió vù vù, còn có mùi máu tươi, Sở Nhuế nhíu
mày, tăng tốc độ chạy. Đến tầng 18, Sở Nhuế không biết Thương Trọng Lệ ở đâu, anh chỉ có thể cố gắng chạy tiếp. Thể lực của anh không tốt, huống hồ trên vai còn vác một bình chữa cháy, khi bước chân dần trở nên bủn
rủn, Sở Nhuế chợt nghe thấy tiếng chạy hỗn loạn. Anh nhanh chân hơn, vừa chạy vừa giơ cao bình chữa cháy, bấm vòi phun ra, cho đến khi khói
trắng phủ khắp cầu thang, vừa qua chỗ ngoặt, anh và Thương Trọng Lệ đâm
sầm vào nhau.
"Cẩn thận!" Thương Trọng Lệ hô to một tiếng, cậu ôm lấy Sở Nhuế, cả hai cùng nhau mất đà ngã xuống cầu thang. Thương Trọng
Lệ dùng bàn tay ôm lấy phần gáy của anh giúp anh không bị thương.
Khi không gian tĩnh lặng lại, Sở Nhuế chú ý thấy trên bả vai Thương Trọng Lệ có một vết cào lớn.
Anh ngẩng đầu nhìn, quái vật dùng tốc độ cực nhanh lao xuống từ trên lầu,
khói trắng mù mịt trong không khí che mờ mắt nó. Nó vặn vẹo sờ soạng
trên cầu thang, nhân cơ hội này, Sở Nhuế đỡ lấy Thương Trọng Lệ, chạy ra ngoài cửa.
Sau khi thoát ra ngoài, Sở Nhuế đặt Thương Trọng Lệ
xuống, chốt cửa lại, lại lấy xe đạp, các vật dụng trên hành lang chống
đỡ lên trước cửa thoát hiểm. Khi làm xong, Sở Nhuế đã kiệt sức.
Thương Trọng Lệ thở hổn hển, giương mắt nhìn anh, hỏi: "Không phải anh không tin tôi sao? Sao còn cứu tôi?"
"Giữa chúng ta có quan hệ gì?" Sở Nhuế nhìn qua khe cửa, thấy quái vật đã chạy xuống lầu thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quan hệ... Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế.
Không có quan hệ gì, chẳng qua người này vừa mới lạnh lùng nói một câu tàn
nhẫn với cậu, bây giờ lại liều mạng cứu cậu, thật sự khiến cho suy nghĩ
của cậu trôi xa, nghĩ làm giữa bọn họ có một tia khả năng.
Nghĩ
như vậy, Thương Trọng Lệ lại nhìn về phía anh. Anh đã chạy một quãng
đường dài, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt lại sắc bén như dao, nhưng điều này
lại không khiến anh trở nên khó gần mà ngược lại, gương mặt thanh tú trở nên cực kỳ sinh động.
Thương Trọng Lệ ngắm nhìn Sở Nhuế thật kỹ, cậu khẽ nhếch cánh môi nhợt nhạt, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
"Cậu nhìn gì vậy?" Sở Nhuế cau mày.
Thương Trọng Lệ tỉnh táo lại, để che giấu hành vi phạm tội thì dời mắt đi.
"Không có gì..."
Nghỉ ngơi chốc lát, Sở Nhuế lấy điện thoại của Phương Dịch Lâm ra.