Suỵt! Bí Mật

Chương 137: Đến nhà 1802 vào buổi tối (8)


trướctiếp

Edit: jena

Hai chân vững vàng đáp xuống mặt đất, Sở Nhuế hơi kinh ngạc trước thân thủ của mình. Ngoài cửa lớn ở trên hành lang thì không có cánh cửa nào khác ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ leo cửa sổ lại dễ dàng hơn anh nghĩ.

Không rối rắm chuyện này nữa, Sở Nhuế lấy đèn pin đã chuẩn bị trước, thị lực của anh rất tốt, chỉ cần một ánh đèn thế này là đủ.

Từ ngày gỡ bỏ được những suy nghĩ phức tạp trong đầu, Sở Nhuế cảm thấy nên bắt đầu điều tra từ hai người đã tử vong trước, vì vậy anh nghĩ đến Phương Dịch Lâm đầu tiên.

Trong ngôi nhà tối tăm, tiếng mưa rơi vang vọng từ bên ngoài dội vang, Sở Nhuế cẩn thận kéo cửa sổ vừa đủ một khoảng trống để một người đi ra, sau đó quan sát căn phòng.

Như anh dự đoán trước, trong phòng không có vật sống, anh không yên tâm mà kiểm tra hết dưới gầm giường, tủ quần áo, chắc chắn không có "thứ" gì rồi mới tập trung điều tra.

Giường được đặt sát với tường, đầu giường đối diện với cửa ra vào, đối diện với giường có bàn làm việc, kế bên là tủ quần áo... Trang hoàng đơn giản, nhưng không biết là phòng của ai. Lần này anh đến đây là để tìm phòng của Phương Dịch Lâm.

Phòng được trang trí theo màu ấm, trên cửa ra vào treo một chiếc chuông gió màu xanh da trời, trên bàn có một chậu hoa, chỉ tiếc rằng do nhiều ngày không ai coi sóc nên hoa cũng đã úa tàn.

Hẳn là phòng của một cô gái, Sở Nhuế nghĩ thầm.

Kéo ngăn kéo, trong ngăn kéo chất đầy đồ vật.

Sở Nhuế:...

Sở Nhuế cẩn thận tìm kiế, không thể tìm thấy những đồ vật chứng minh thân phận của chủ nhân căn phòng, Sở Nhuế cũng không tìm thấy được các loại giấy chứng nhận, trong ngăn kéo chỉ có khăn giấy, một lọ vaseline, ba cái bao tay chống nắng, lược chải tóc, pin tiểu, bút kẻ mắt, một hộp màu đen kẹp thêm những thứ lặt vặt khác.

Sở Nhuế:...

Sở Nhuế đi đến tủ đầu giường, trên tủ có một cái đèn bàn và một lọ dưỡng ẩm toàn thân, tìm kiếm trong ngăn tủ, anh cũng không thu hoạch được gì.

Những cô gái thường cất giấy tờ như giấy chứng nhận ở đâu?

Sở Nhuế gặp khó khăn, anh thật sự không biết. Không chỉ như vậy, anh còn nghĩ rằng có thể tìm được thứ gì đó như là nhật ký, kết quả là chẳng tìm được gì.

Đèn pin chuyển từ trên giường đến tủ quần áo.

Trong phòng chỉ còn một chỗ này chưa được kiểm tra.

Sở Nhuế lại lục lọi trong tủ quần áo, cũng không tìm thấy gì. Anh thất vọng, anh nghĩ rằng căn phòng này không phải là phòng của Phương Dịch lâm, vì ngay cả một cuốn sách trong phòng cũng không thấy. Không có sách, không có bút, không có máy tính, điều này quá phi lý vì Phương Dịch Lâm là một sinh viên nghiên cứu.

Nhìn cửa phòng âm u, Sở Nhuế tắt đèn pin, chậm rãi mở cửa ra.

Bên ngoài là phòng khách, Sở Nhuế cố gắng có thể nhìn thấy một vài vật dụng to lớn, anh lẳng lặng đứng trước cửa một lát, xác nhận không nghe thấy âm thanh gì khác lạ ngoài tiếng mưa rơi thì mới mở đèn pin lên.

Phòng khách hướng bắc nam, ánh sáng không tốt, Sở Nhuế chỉ nhìn thấy thêm một căn phòng ở phía nam, còn một phòng khác nằm ở phía đông, bên cạnh là nhà vệ sinh, một phòng khác đối diện ở trước mặt anh.


trướctiếp