Không biết là ai hét lớn câu này mà ngay lập tức cả đám người đứng xem yết bảng đều nháo nhào hết cả lên.
“Thói đời đen bạc, một kẻ ăn chơi trác táng chỉ cần chuyển mình thôi đã nắm
trong tay nhị nguyên, còn ta tu tâm dưỡng tánh mấy chục năm trời, bôn ba đường xa cầu học lại chỉ dừng ở cử nhân, ta không cam tâm!”.
“Không cam tâm thì đi khiếu nại đi, đừng quên bài học lần trước, người ta có tài thì người ta đứng đầu bảng thôi.”
“Hừ, một kẻ cuồng vọng thì tài cán gì? Chắc chắn là do hắn gặp may thôi.”
“Trúng giải nguyên là do gặp may, trúng hội nguyên cũng là gặp may, may mắn ở
đâu mà nhiều vậy? Thừa nhận tài năng của người khác khó lắm sao cái tên
hủ nho kia?”
“Ngươi nói ai hủ nho? Ngươi mới là kẻ ngu muội đấy.”
“Sao nào? Ta nói ngươi đó, đồ hủ nho cố chấp.”
“Ngươi…”
Hai phe cãi nhau kịch liệt thiếu điều xông vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán,
may mắn lính canh xuất hiện can ngăn hai bên nếu không nơi đông người
như vậy chắc chắn sẽ xảy ra hiện tượng giẫm đạp, nói không chừng còn làm bị thương các ông Nghè đã đỗ thi Hội, đến lúc đó thánh thượng giáng
tội, đám lính quèn như họ sẽ rơi đầu đầu tiên.
Nhờ vậy cuộc cãi vả tại nơi yết bảng mới được dập tắt, tuy nhiên tại các trà lâu tửu quán, đề tài này vẫn vô cùng sốt dẻo.
Phần lớn những nho sĩ hay la cà tại những nơi tụ họp đông đúc như thế đều có lòng đố kỵ hay so bì, lúc trước họ cho rằng Lê Dương Chính nhờ có danh
sĩ Thiệu Quang dạy toán lại trùng hợp mua giống khoai tây từ bọn thương
lái phương Tây cho nên mới đậu giải nguyên.
Nhưng bây giờ người
ta cũng đậu luôn cả Hội nguyên, nếu lại đổ thừa cho may mắn thì quá mặt
dày rồi, bất đắc dĩ họ đều phải ngậm miệng, có một vài người không biết
xấu hổ còn lật mặt tâng bốc Lê Dương Chính.
Một nhóm người ngồi
trong góc khuất của trà lâu nghe những lời nịnh nọt của đám nho sĩ dành
cho Lê Dương Chính thì đều hậm hực nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ,
một đám a dua gió chiều nào theo chiều đó, thật không biết thằng Chính
đạp phân chó ở đâu mà may mắn quá.” Một tên thư sinh đập bàn nói.
Một tên khác tiếp lời: “So về thực học gã thua xa cậu Khang, vậy mà năm lần bảy lượt để gã cướp hết hào quang, đúng là khiến học sinh của Đại Tự
Viện chúng ta mất hết mặt mũi mà.”
Người này vừa dứt câu đã lập
tức nhận lấy ánh mắt sắc như dao của Dương Tài Khang, gã cũng biết mình
lỡ lời cho nên nhanh chóng cúi gằm mặt xuống.
Trong kỳ thi hội
vừa rồi Dương Tài Khang không chỉ thua một mình Lê Dương Chính mà còn
một đường trượt xuống hạng tư, xếp sau Lý Anh Kiệt và giải nguyên của
huyện Bình Châu, Huỳnh Hữu Nghĩa.
Vốn đã không nuốt trôi cơn giận khi trong cuộc thi hương bị Lê Dương Chính hớt tay trên, bây giờ còn
không được nằm trong ba hạng đầu càng khiến gã phẫn nộ hơn bao giờ hết.
Chắc chắn là do Lê Dương Chính khiến gã phân tâm cho nên kết quả thi cử của
gã mới tệ như vậy, thù này mà không trả gã không mang họ Dương nữa.
Mặc dù trong lòng đang nguyền rủa Lê Dương Chính chết không được toàn thây, nhưng ngoài mặt gã vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh trước sao như một, gã
liếc nhìn sang Tô Mạnh Thư đang ngồi bên cạnh, hỏi: “Trước đây chẳng
phải Thư huynh rất thân với đám người của con trai thái sư sao? Tại sao
bây giờ lại ngồi ở đây, huynh không nên đến chúc mừng bạn bè của mình
à?”
Tô Mạnh Thư hơi rũ mắt xuống, khóe môi cong lên đáp: “Người
đọc sách không ngại giao lưu kết bạn, ban đầu quan hệ giữa tôi, cậu Bảo
và Phúc huynh rất tốt, chỉ là sau này… gặp phải người không cùng chí
hướng cho nên chúng tôi tách ra mà thôi.”
Dương Tài Khang nhướng mày hỏi: “Tại sao lại nói không cùng chí hướng?”
Tô Mạnh Thư khẽ thở dài: “Sau khi quen biết tên Chính, hai người bạn này
của tôi không chú tâm đèn sách suốt ngày ăn chơi la cà với hắn, thân là
bạn, tôi đã khuyên hai người rất nhiều lần nhưng họ đều không nghe, bất
đắc dĩ tôi mới rời đi.”
Nghe Tô Mạnh Thư nói vậy, mấy tên thư
sinh ngồi xung quanh nhao nhao lên án Lê Dương Chính, một người trong số đó hỏi: “Thế đi chung với nhau một thời gian, huynh có nắm được bí mật
nào của tên Chính không?”
Một tên khác nhanh nhảu nói: “Tôi biết tôi biết, có phải gã mê đắm nam sắc không? Nghe nói muốn cưới tên kia về làm vợ cả đấy.”
“Hừm, chuyện đó trong kinh thành ai mà không biết, còn bí mật gì nữa?”
Cả đám nhìn sang Tô Mạnh Thư chờ câu trả lời của gã, gã suy tư một lúc rồi lên tiếng: “Tôi không thường nghe ngóng, nhưng có vẻ tên Chính qua lại
rất thân thiết với một người trong hoàng tộc, nghe nói người nọ được gọi là cậu Sáu.”
“Cậu Sáu? Lạ quá, cha tôi làm quan trong triều chưa bao giờ nói ai trong hoàng tộc tên Sáu cả.”
“Tôi cũng chưa từng nghe qua, anh có chắc là người của hoàng tộc không?”
Tô Mạnh Thư gật đầu, người khiến cháu ngoại của Quận Công Vĩnh Thụy cúi đầu cung kính thì thân phận chắc chắn không thấp.
Mấy thư sinh nghĩ mãi không ra thì đều cho rằng người Tô Mạnh Thư nhắc tới
chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, vì thế cũng không để ý quá nhiều, chỉ có
Dương Tài Khang im lặng không nói gì, lòng bàn tay siết chặt thành nắm
đấm, sắc mặt trông cực kỳ tệ.
Nếu lời Tô Mạnh Thư nói là sự thật thì “cậu Sáu” kia rất có thể là lục hoàng tử Trần Minh Du.
Hừ, ngoài miệng nói không tham gia tranh đoạt đế vị, nhưng trong lòng lại
âm thầm móc nối với con trai của thái sư và cháu ngoại của quận công,
thảo nào dù gã ta có chèo kéo cách mấy Lê Dương Chính cũng không dao
động, hóa ra là đã sớm tìm được chủ nhân rồi, gã ta phải nhanh chóng báo chuyện này lại cho Tam lang biết mới được.1
Bên trong hoàng cung.
Trần Minh Triết đang đứng bên cạnh vua Định Ưng phụ giúp ngài ấy công việc
triều chính, tuy nhiên lúc này thần trí của hắn ta không tập trung, hồn
vía đã sớm bị giam ở biệt viện ngoại ô rồi.
Rầm!
Một tiếng vỗ bàn cực lớn vang lên khiến hắn ta giật mình, khi nhìn sang lập tức đối diện với ánh mắt tức giận của nhà vua.
“Trong lúc xử lý công việc triều chính mà con dám lơ là như thế sao?”
Trần Minh Triết vội cúi đầu nhận sai: “Xin đức cha thứ lỗi, dạo gần đây con
thường bị mất ngủ cho nên đầu óc khó mà tập trung được.”
Vua Định Ưng nhìn chằm chằm đứa con trai cả của mình một lúc lâu, sắc mặt vẫn vô cùng tệ.
“Được rồi, lát nữa kêu thái y hốt vài thang thuốc dưỡng thần, con còn trẻ,
tinh thần không ổn định thì làm sao gánh vác được giang sơn?”1
Trần Minh Triết khom lưng nghe lời răn dạy của vua Định Ưng, sau đó nhà vua cho hắn ta lui về nghỉ ngơi.
Nhưng hắn ta không đi ngay mà nán lại một chút rồi đột nhiên nhắc đến chuyện
hôn sự của các vị công chúa, tiếp đến hắn ta nói: “Em năm có vẻ rất
ngưỡng mộ cậu Chính, con trai thứ ba của thái sư, hắn cũng coi như có
tài, hay là nhân cơ hội này ban hôn cho hai đứa, đức cha thấy vậy có
được không?”
Vua Định Ưng nhìn hắn ta, trong mắt không rõ cảm xúc, lúc sau ngài ấy mở miệng: “Chuyện đó trẫm sẽ suy nghĩ lại, con lui đi.”
Trần Minh Triết chỉ chờ có thể lập tức khom lưng vái chào rồi lui ra ngoài,
chỉ cần vua cha có suy nghĩ về chuyện này thì sớm muộn cũng sẽ ban hôn
mà thôi.1
Ngũ công chúa nổi danh đanh đá ác liệt, nàng ta chắc
chắn sẽ không chấp nhận Lê Dương Chính có phu thị, cho dù sau này Trương Ai Thống có nhớ ra mọi chuyện thì cũng không thể trở về bên hắn được
nữa.
Vua Định Ưng nhìn theo bóng lưng của con trai cả, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Trầm muốn xem thử thằng bé kia có đủ sức kéo trữ quân của trẫm xuống nước
hay không, nếu có thể… chắc phải lập tức diệt trừ hậu hoạn rồi.”1