Sau khi yết bảng, cổng phủ thái sư người ra kẻ vào như trẩy hội, bởi vì
Lê Dương Chính là sĩ tử đầu tiên trong hai mươi năm qua trúng nhị
nguyên, tiền đồ vô lượng như thế, họ không nhanh chóng lấy lòng thì đợi
đến lúc nào nữa.1
“Bẩm ông lớn, có người của nhị hoàng tử mang quà mừng tới.” Một gia đinh chạy vào thông báo.
Thái sư nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ hiện giờ con trai ông chưa bước vào
quan trường mà các vị hoàng tử đã bắt đầu rục rịch lôi kéo rồi sao?
Món quà mừng kia nóng bỏng tay, nhận không được mà từ chối cũng không xong, xem ra ông phải chuẩn bị một phần quà đáp lễ rồi.
Lúc này Lý thị đi tới, sắc mặt vui vẻ hỏi chồng mình: “Mình à, hôm nay tôi
gặp được con gái của bà tổng đốc, con bé mới đây mà đã đến tuổi cập kê,
tính tình cũng hiền lành đoan trang, rất hợp với thằng Chính, nhà bên
kia coi bộ đã ưng con trai mình rồi, hay là…”
“Mình có thôi đi
không? Chẳng lẽ mình muốn ép cho thằng Chính bỏ nhà đi mình mới vừa lòng à?” Thái sư trực tiếp cắt ngang lời của Lý thị.1
Bà nghe chồng
quở trách hốc mắt lập tức đỏ lên, mấy ngày vừa qua con trai cứ tránh né
bà đã khiến bà vô cùng buồn khổ, bây giờ chồng lại còn không thấu hiểu
cho mình làm sự uất ức trong lòng bà đạt đến đỉnh điểm.
“Đến cả mình cũng trách tôi sao? Tôi có làm gì sai đâu, tất cả chỉ vì muốn tốt cho thằng Chính thôi mà.”
Thái sư nhăn mặt, sau cùng ông kêu bà vào phòng riêng nói chuyện tránh cho người làm bàn tán.
Vào phòng rồi Lý thị vẫn còn rất ấm ức mà khóc thúc thít, thái sư thấy vậy
chỉ biết thở dài, ông nói: “Lúc trước thằng Chính la cà bên ngoài có
thấy bà la rầy gì nó đâu, sao bây giờ lại ngăn cản nó đủ điều như thế?”
Lý thị nghe vậy lập tức phản bác: “Sao mà giống được, ông bà ta thường có
câu tam nam bất phú, trong ba đứa chắc chắn sẽ có một đứa khổ, thằng Huy và thằng Hoàng đều có vợ con êm ấm rồi, chỉ có mình thằng Chính vẫn
không bớt lo cho nên nó thích cái gì tôi cũng chiều theo, mặc dù nó quậy phá thật nhưng ít nhất vô lo vô nghĩ, ấy thế mà bây giờ nó lại đi yêu
một thằng con trai, đường con cái đứt đoạn thử hỏi làm sao tôi có thể
không gấp chứ?”1
Trong quan niệm của Lý thị không con chính là vô phước, như thế lại càng ứng nghiệm với câu tục ngữ của người xưa, sau
này rất có thể đứa con trai này của bà sẽ chịu nhiều chông gai, người
làm mẹ như bà không thể đứng im nhìn con mình đau khổ được.
Thái
sư hết cách nói với bà, cuối cùng chỉ thở dài rồi nói: “Thằng Chính là
đứa cố chấp, làm không khéo có khi chúng ta mất con luôn đấy.”
Nói xong ông chắp tay sau lưng rồi đi ra ngoài, để lại Lý thị ngồi một mình trong phòng rưng rưng nước mắt.
Bà siết chặt khăn tay, nước mắt rơi xuống, trong lòng nghẹn ngào không thôi.
Chẳng lẽ bà làm như vậy là sai rồi sao? Bà chỉ làm điều tốt nhất cho con trai của mình thôi mà.1
Tại điền trang của phủ thái sư.
Lê Dương Chính đang cùng Mã Thúc Bảo, Lý Anh Kiệt, Bùi Phúc và Trần Minh Du đi xem xét ruộng đậu nành của anh Tửng.
Từ sau khi nghe anh Tửng nói mình biết cách trồng đậu nành để làm đậu hũ,
Lê Dương Chính đã giao cho anh ấy thêm hai mẫu ruộng nữa để gieo trồng
đậu nành, tuy nhiên mục đích không phải để làm đậu hũ, mà là chế tạo ra
một thứ có thể kiếm cả trăm thùng vàng.
Trần Minh Du nhìn đậu
nành trên ruộng, cau mày hỏi: “Ngươi lại trồng mấy thứ kỳ lạ rồi, nhưng
đậu nành cũng không phải đồ khan hiếm, ngươi muốn ăn đậu hũ cũng không
cần trồng đến tận ba mẫu ruộng chứ?”
Mã Thúc Bảo nổi cơn thèm ăn
bèn hỏi theo: “Có phải sẽ làm ra món gì mới lạ hay không? Tôi ăn khoai
tây mấy tháng nay cũng ngàn rồi.”1
Lê Dương Chính lắc đầu đáp: “Không hẳn là một món ăn, nhưng nó sẽ giúp hương vị của các món ăn ngon hơn gấp trăm lần.”1
Ực!
Một loạt tiếng nuốt nước bọt vang lên, ngoại trừ Lý Anh Kiệt vẫn luôn trầm
ổn ra, ba người còn lại đều hóa thân thành kẻ tham ăn.
Chỉ cần Lê Dương Chính nói ngon thì chắc chắn sẽ ngon, ngay lập tức ba người nhìn
ruộng đậu nành với ánh mắt như nhìn sơn hào hải vị, nước bọt tiết ra
liên tục.1
Một lúc sau Mã Thúc Bảo và Bùi Phúc về trước, tại điền trang chỉ còn lại Lý Anh Kiệt và Trần Minh Du ở cùng Lê Dương Chính.
“Hầy… các ngươi nói xem liệu ta trốn tránh như thế này có yên ổn hay không đây?” Đột nhiên Trần Minh Du than thở.
Lê Dương Chính liếc nhìn sang cậu ta, trong lòng có điều suy tư, Lý Anh
Kiệt nghe vậy lại hỏi: “Có chuyện gì khiến ngài phiền lòng à?”
Trần Minh Du bĩu môi không vui nói: “Không biết gần đây vì nguyên nhân gì mà nhị hoàng tử cứ âm thầm ngáng chân ta, ngay cả thái tử cũng đề phòng
ta, rõ ràng ngay từ đầu ta đã tỏ rõ thái độ sẽ không tranh quyền rồi còn gì? Thật là mệt mỏi.”1
“Hừ, chỉ sợ ngài ngồi im vẫn khiến người
khác nghi kỵ mà thôi, lúc đó chỉ sợ dù có bị dồn vào chỗ chết ngài cũng
sẽ không thể phản kháng.”
Nói tới đây, Lê Dương Chính đột nhiên
quay sang nhìn thẳng vào Trần Minh Du, ánh mắt thanh triệt nghiêm túc,
nói: “Lục hoàng tử, nếu ngài muốn tranh quyền, tôi sẽ ủng hộ ngài.”1