Chu Thư trắng đêm chưa về, Chu viên ngoại và Trần thị cũng lo lắng một đêm.
Đến khi trời canh ba, mưa dần nhỏ, hạ nhân Kỳ gia mới ra roi thúc ngựa chạy đến Chu gia báo tin: "Vì trời mưa nên Chu tiểu thư không thể quay về,
cho nên nghỉ tạm lại biệt trang Kỳ gia, để tránh nhị vị lo lắng, tứ công tử cố ý cho tiểu nhân đến báo tin cho hai vị, Chu tiểu thư vẫn mạnh
khỏe, sáng sớm ngày mai sẽ trở về nhà."
Chu viên ngoại thở phào
nhẹ nhõm một hơi, Trần thị lại thiếu chút đã không thể thở nổi, bà bắt
lấy Chu viên ngoại vội la lên: "Sao Yến Nương có thể đến biệt trang Kỳ
gia nghỉ lại được chứ?!"
Chu viên ngoại lơ đễnh: "Sao lại không
thể nghỉ lại ở biệt trang Kỳ gia được? Dù sao cũng không về được, thế
nào cũng phải tìm một nơi nghỉ chân tạm, không thể ở lại lán trại trong
trà viên, tiện thì đến chùa chiền, nhà thôn dân tìm chỗ ở lại. Lán trại ở trà viên nhiều người, lại là nhà cỏ, bà nhẫn tâm để con ngủ lại trong
đó sao? Mà chùa chiền lại quá xa, chúng ta cũng không hiểu rõ bản tính
thôn dân ở đó thế nào, nhưng để so sánh, thì ta lại rất yên tâm với Kỳ
tứ thiếu này!"
Trần thị bi thương khóc không ra tiếng: "Ông yên
tâm đến thế sao! Kỳ tứ thiếu này tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí sôi trào, ai biết hắn có gặp sắc nảy lòng tham hay không?"
Chu viên ngoại
nói: "Kỳ gia người ta là người đại hộ, nặng nhất là thanh danh, cho dù
Kỳ tứ thiếu không kiềm lòng được, cũng sẽ không thể bất chấp hậu quả mà
phạm sai lầm lớn. Huống hồ, Thư Thư chỉ đến biệt trang Kỳ gia nghỉ tạm,
cũng không phải làm chuyện không thể cho người khác biết, bà lại ồn ào
như vậy, thế thì lại huyên náo cho mọi người đều biết hết rồi!"
Trần thị cũng có chút kiêng kỵ với việc này, cũng lập tức im miệng.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thư cho một nhân công trở về báo cho người nhà biết,
sau khi nàng rời khỏi biệt trang Kỳ gia, thì trực tiếp đến thẳng trà
viên xử lý công sự, đến trưa mới trở về.
Mắt thấy tạm thời Chu
Thư cũng chưa về, vốn Trần thị muốn mang nàng đi tham gia buổi tụ hội
của nữ quyến các đại hộ, bây giờ cũng chỉ phải đổi thành Trần Kiến Kiều.
Trần Tự Tại tự mình đưa hai người đi, Trần thị hết sức hài lòng với sự ôn
nhu săn sóc của hắn, nhịn không được mà nói: "An Ca nhi có tâm, nếu ta
có một hài tử làm người bớt lo như vậy, ta cũng sẽ an tâm hơn rất
nhiều!"
Trong lòng Trần Tự Tại vừa động, nói: "Yến Nương muội dịu ngoan săn sóc, tri thư đạt lễ, cô cô có phúc khí vô cùng."
Trần thị vừa định oán giận cùng hắn việc Chu Thư cả đêm không về, nhưng lo
lắng sau khi nói ra, biểu chất sẽ không chịu cưới nữ nhi của mình, nên
không lại nói với hắn.
Trần Tự Tại đoán được tâm tư của Trần thị, chỉ cảm thấy trào phúng - - Đêm qua hắn đã biết chuyện Chu Thư nghỉ đêm ở biệt trang Kỳ gia, nhưng cô cô hắn lại muốn gạt hắn?!
- ------
Lúc này trong sảnh đường Kỳ gia, Kỳ Thầm, Ngô thị và phu thê Kỳ nhị lang đang dùng cơm với Phương thị.
Tuy là cơm sáng, nhưng rất phong phú, trên bàn ăn đặt một chén thịt hầm
thái mỏng, vài cái bánh hấp lớn cỡ bàn tay, còn có một chén canh đậu hủ, nóng hôi hổi, hương khí bức người.
Trên bánh hấp được khứa ra
hình chữ thập, Kỳ Thầm nhét miếng thịt vào, rồi ăn chung với canh đậu
hủ, phát hiện hương vị bánh hấp này dường như không giống với bình
thường.
Trên bàn cơm Kỳ gia đều chú ý đến việc 'Ăn không nói',
cho nên dù là mỹ vị, ông cũng không nói ra ngay. Chờ khi Phương thị
buông đũa xuống, ông và mọi người mới ào ào ngừng đũa, hỏi: "Nương ăn
xong rồi sao?"
Phương thị vừa lòng gật đầu: "Ăn xong rồi."
Kỳ Thầm nhìn thức ăn trước bàn Phương thị đã sớm được ăn xong, không khỏi
thầm giật mình, ông mới rời nhà được mấy tháng, sao khẩu vị của lão nhân gia đã tốt đến thế rồi?
"Thức ăn hôm nay thực không tệ." Kỳ Thầm nói, hắn tính cứ thế này thì lại để phòng bếp chuẩn bị nhiều hơn một
chút, để ông mang theo ra ngoài ăn.
Phương thị cười cười nhìn
ông, không tiếp lời, nhưng lại hỏi: "Nghe nói ngươi để Ngọc Nhiêu chọn
một tiểu thư thích hợp cho Tông Hoa sao?"
Kỳ Thầm nghiêm mặt nói: "Sang năm hắn đã cập quán, nên chuẩn bị việc mai mối cho hắn rồi."
"Có thích hợp không?"
Ngô thị vội nói: "Hôm nay sẽ đi nhìn nhau, con đã hẹn phu nhân huyện lệnh,
phu nhân của Tưởng Huyền y lang, còn có rất nhiều nữ quyến các hộ nhân
gia cùng nhau ngắm hoa, vừa hay có thể mượn cơ hội này hỏi thăm một
chút."
Phương thị gật gật đầu, cũng không muốn dặn dò gì khác với bà. Không biết Kỳ Thầm nghĩ đến điều gì, nói với Ngô thị: "Cũng lưu ý
giúp cho Hữu Vọng một chút."
Tay Ngô thị run lên, quay đầu truyền ánh mắt xin giúp đỡ đến cho Phương thị. Lão nhân gia linh thông mà nói: "Xuân Ca nhi còn nhỏ, không vội."
"Nương, chờ Hữu Đức thành gia, cũng nên đến Hữu Vọng rồi, hắn cũng không còn nhỏ tuổi nữa. Sớm thành
gia mới lập nghiệp được, bằng không cả ngày không có việc làm, còn chạy
đi nuôi heo, cực nhọc vô nghĩa!"
Kỳ Thầm suy nghĩ đơn giản, cho
rằng chỉ cần Kỳ Hữu Vọng thành thân, có người bên cạnh quản thúc và chăm sóc, sẽ có thể thể thu hồi tâm tư, chuyên chú chính sự.
"Cực
nhọc thì cực nhọc, nhưng không vô nghĩa. Theo ta thấy, có khi Xuân Ca
nhi thật sự có khả năng làm được một phen đại sự nữa kìa." Phương thị
nói.
Kỳ Thầm không cho là đúng. Đột nhiên Phương thị hỏi ông: "Hôm nay ngươi ăn thịt ngon không?"
Kỳ Thầm ngẩn ra, chợt thành thật trả lời: "Hương vị thịt dê hôm nay quả
thật không tệ, không chỉ không có mùi gây mũi, hơn nữa còn non mềm ngon
miệng. Trong nhà thuê một đầu bếp mới sao?"
Ông cho rằng đồ ăn bỗng trở nên mỹ vị hơn nhất định là vì đã thuê được một đầu bếp có tay nghề tốt.
Kỳ nhị lang bảo trì trầm mặc, trước đây hắn đã từng một lần ăn qua heo sữa nướng mà Kỳ Hữu Vọng mang về, tất nhiên cảm nhận được thịt này là heo
do Kỳ Hữu Vọng nuôi, mà không phải là thịt dê.
Phương thị nói ra
suy nghĩ trong lòng Kỳ nhị lang: "Đây không phải thịt dê, đây là heo do
Xuân Ca nhi nuôi. Những món khác ta ăn một ít đã ngấy, nhưng heo do Xuân Ca nhi nuôi, ta đều có thể ăn hết. Xuân Ca nhi biết ta thích ăn, nên
cho người mang về đây."
Kỳ nhị lang bổ sung thêm: "Đây là mua, hắn đã đòi tiền con rồi."
"Hơn nữa con heo này chỉ mới hơn bốn tháng, hắn cứ thế mà đòi ba quan tiền!
Một chút tình huynh đệ hắn cũng không nghĩ đến, mà còn đặc biệt làm thịt người nhà của mình!" Kỳ nhị lang căm giận mà nghĩ.
Kỳ Thầm cũng
mặc kệ Kỳ Hữu Vọng đã kiếm bao nhiêu tiền từ trong nhà, trọng điểm ông
quan tâm lúc này là thịt này là thịt heo, còn là heo do Kỳ Hữu Vọng nuôi ra!
Ông muốn nói chút gì đó để vãn hồi lại chút tôn nghiêm của
nhất gia chi chủ của bản thân, nhưng một suy nghĩ mâu thuẫn lại đột
nhiên nảy ra trong đầu: "Nếu ta kiên quyết không để hắn nuôi heo, vậy
thì ta đây sẽ không thể ăn được thịt heo ngon như vậy nữa sao?"
Rất nhanh ông liền tỉnh táo lại, sao lại để ham mê ăn uống làm mất đi chủ tâm thế này?!
Lập tức bày ra sự uy nghiêm của người đứng đầu gia đình mà nói với Ngô thị: "Một khi đã như vậy, vậy thì tìm cho hắn một hiền thê đến giúp hắn nuôi heo!"
Phương thị không nói thêm gì, Ngô thị chỉ phải kiên trì đáp ứng.
- ------
Ăn sáng xong, Ngô thị dẫn quách thị ra cửa.
Phần đông nữ quyến đều tụ hội ở hồ Phù Dung (hoa dâm bụt) trong thành.
Hồ Phù Dung được xem là 'Hồ', kỳ thực là vì từng có một vị Tri châu đi qua nơi này thấy đủ loại phù dung, phong cảnh hợp lòng người, điều thiếu
sót duy nhất là một cái hồ nên cho người đào lấy.
Trong hồ Phù
Dung được trồng hoa sen, mỗi khi đến hạ, phù dung trên bờ nở đầy trời,
hoa sen trong hồ và thủy tiên cùng tranh nhau khoe sắc, cho nên dù là
người biết chữ, hoặc là một tiểu thương, hoặc lão ấu nữ nhân và hài
đồng, đều thích đi đến nơi này, ngắm hoa làm thơ, chơi các trò chơi.
Bên cạnh hồ phù dung còn có một phù dung quán, cũng là ý kiến từ vị Tri
châu đào hồ, ngày thường nơi này để cho du khách nghỉ chân và ngắm cảnh, mà hôm nay vì huyện lệnh phu nhân muốn làm nơi đãi khách, nên cũng liên lụy đến người khác đến chơi.
Ngô thị và Quách thị gần đến Phù Dung quán, bỗng nhiên chỉ vào bóng dáng gần cửa, hỏi: "Nương, đó là tam lang phải không?"
Ngô thị nhìn bóng dáng kia đang nói chuyện với người nào đó, sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện thật sự chính là Kỳ tam lang.
Chờ khi các nàng đến gần, dường như người trò chuyện với Kỳ tam lang nhìn
thấy các nàng, nên vội rời đi. Kỳ tam lang nhìn thấy hai người, tiến lên hành lễ: "Vãn nương, nhị tẩu."
Ngô thị nghi hoặc hỏi: "Sao tam lang lại ở đây?"
Tất nhiên Kỳ tam lang sẽ không nói hắn thu được tin tức trong nhà truyền
ra, nói cha hắn và kế mẫu muốn chọn nhân gia thích hợp cho hắn gặp mặt,
cho nên hắn mới sốt ruột mà đến.
Hắn che giấu nói: "Ta và bằng
hữu ra ngoài ngắm hoa, không ngờ sẽ gặp được vãn nương và nhị tẩu, hai
người cũng ra ngoài ngắm hoa sao?"
Ngô thị cũng không muốn che
che giấu giấu, huống hồ bà thân là kế mẫu, việc chọn cho giả tử (con
riêng) một cuộc hôn nhân thích hợp còn phiền toái hơn cả giải quyết hôn
nhân đại sự của nữ nhi của mình rất nhiều, nhìn nhầm một chút, hoặc môn
hộ kém một chút, người khác sẽ nói bà khắt khe với giả tử.
Cho
nên để Kỳ tam lang theo bên cạnh, đến lúc đó hắn tự mình coi trọng tiểu
thư nhà nào, thì bà thân là trưởng bối, cũng không thể không nghĩ đến ý
kiến của hắn.
Bà đáp: "Đúng vậy, đã khéo như vậy, không bằng đi cùng nhau đi! Chỉ là có nhiều nữ quyến thế này, tam lang phải chú ý cử chỉ."
"Đã biết."
Sau khi Kỳ tam lang vào Phù Dung quán, chỉ lát sau đã gặp Trần Kiến Kiều từ lầu hai đi xuống, hắn hơi kinh sợ một chút, bỗng nhiên nội tâm lại có
chút mừng thầm.
Ngay khi hắn cân nhắc nên chào hỏi với Trần Kiến
Kiều thế nào, phụ nhân đi cùng Trần thị và Trần Kiến Kiều nhận ra hắn,
nói với hai người: "Kỳ tam thiếu này, sao hắn lại ở nơi này?"
Trần Kiến Kiều cũng thấy hắn, nhưng Trần thị đi chung với nàng, nàng không
thể giống như khi ở thôn Chử Đình mà gọi hắn, chỉ có thể lén lút vẫy vẫy tay với hắn.
Ánh mắt Kỳ tam lang vốn có chút hung nhưng chỉ một thoáng chốc đã nổi lên ý cười.
"Sao hắn lại nhìn chúng ta?" Phụ nhân kia thập phần khẩn trương.
Trần Kiến Kiều đã nhận ra thái độ của cô cô mình và phụ nhân kia bất thường, khó hiểu hỏi: "Cô cô, sao thế?"
Trần thị thấp giọng nói: "Có chút xúi quẩy, gặp phải kỳ gia tam lang."
Trần Kiến Kiều trừng lớn hai mắt, cho rằng lời cô cô nhà mình nói ra rất
thất lễ, mà nàng cũng không ngờ cô cô sẽ nói ra lời thất lễ như thế.
Điều càng làm nàng không thể tưởng được là, phản ứng của phụ nhân kia còn
khoa trương hơn cả Trần thị, phụ nhân kia không chỉ kể lại cho nàng điềm xấu của Kỳ tam lang, mà còn mang thái độ bài xích mãnh liệt hơn những
người khác rất nhiều: "Chúng ta đừng để ý đến hắn, tránh hắn đi là được
rồi!"
Trần thị tán thành gật gật đầu, dẫn Trần Kiến Kiều đi hướng bên cạnh.
Nhĩ lực của Kỳ tam lang cũng xem như tốt, tuy rằng không thể nghe được hoàn chỉnh, nhưng vẫn nghe được hai chữ 'Điềm xấu', đột nhiên ánh mắt hắn
lạnh lùng, một cỗ tức giận ngập tràn trong lòng hắn, nhưng khi nhìn về
phía Trần Kiến Kiều rời đi với Trần thị lại nhiều thêm vài phần cảm giác bất lực.
"Quả nhiên..."
Vì biết 'điềm xấu' của hắn, sợ là sẽ không lại thân cận hắn rồi!
Khi hắn đang bị sự không cam lòng và cảm giác khuất nhục bao phủ, hắn chợt
phát hiện Trần Kiến Kiều đang rời đi lại lén lút quay đầu lại, sau đó
đối diện với ánh mắt của hắn, khẽ nở một nụ cười, còn làm động tác thả
diều.
Kỳ tam lang hiểu được ám hiệu của Trần Kiến Kiều, nhớ đến
lần đó bản thân từ chối thả diều với nàng ấy, lúc này lại có chút hối
hận. Hắn gật gật đầu, vốn sự không cam lòng và khuất nhục trong ngực
trong một khắc này đã đạm nhạt đi rất nhiều, hắn đứng ngơ ngác, trong
khoảng khắc ngắn ngủi cũng đã quên mất mục đích bản thân đến nơi này
Vì xuất hiện chút nhạc đệm này, Kỳ tam lang cũng không để ý tâm tư kế mẫu
nữa, một mình đi dạo bên hồ Phù Dung. Qua hai khắc, Trần Kiến Kiều một
mình ra ngoài tìm được hắn, nhảy ra từ phía sau hắn, tính hù dọa hắn một chút: "Kỳ tam thiếu!"
Kỳ tam lang đã sớm thấy bóng dáng
của nàng nhưng vẫn bất vi sở động, lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng có
thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng cứ thế nghẹn ra câu: "Vì sao ngươi gọi tứ
lang là Kỳ lão tứ? Gọi ta lại là Kỳ tam thiếu?"
Tuy rằng bình
thường mọi người vẫn hay gọi là 'Kỳ tam thiếu', nhưng trong mắt hắn,
Trần Kiến Kiều lại xưng hô đặc biệt với Kỳ Hữu Vọng như vậy, có nói lên
điều gì hay không?
Trần Kiến Kiều nói: "Bởi vì Kỳ lão tứ - - Ban đầu Kỳ tứ thiếu tự mình giới thiệu bản thân như vậy."
Kỳ tam lang nhưng lại không phản bác được.
Hắn muốn hỏi Trần Kiến Kiều vì sao biết rõ 'điềm xấu' của hắn, lại vẫn muốn lui tới với hắn như trước, thế nhưng hắn thật sự không cách nào cho
trần kiến kiều thấy được chuyện hắn để ý nhất được, hắn sợ nghe được đáp án hắn không muốn nghe.
"Sao ngươi lại ở bên này?" Trần Kiến Kiều không biết suy tư trong lòng hắn, mà hỏi.
Kỳ tam lang hoàn hồn, hỏi lại: "Vậy vì sao ngươi lại ở đây?"
"Ta theo cô cô đến, cùng bà đến đây ngắm hoa."
Mặc dù Trần Kiến Kiều đã biết được mục đích khác của việc ngắm hoa từ những lời của mọi người ở đây, nhưng nàng không nghĩ bản thân sẽ được người
khác chọn.
"Ta theo kế mẫu và nhị tẩu đến."
"Kỳ lão, nương của Kỳ tứ thiếu cũng đến rồi sao? Sao Kỳ tứ thiếu không đến?"
Ý vui trong mắt Kỳ tam lang hơi hơi đạm nhạt, ánh mắt trở nên sâu sắc
hơn, hắn không chút dấu vết mà nói: "Tất nhiên tứ lang đang ở biệt
trang, gần đây hắn thích nhất là ở biệt trang, hình như là bởi vì Chu
tiểu thư vẫn thường đến trà viên, hắn có thể thường xuyên gặp được Chu
tiểu thư. Đúng rồi, nghe nói đêm qua Chu tiểu thư còn ngủ lại chỗ của
hắn nữa kìa."
Trong đầu Trần Kiến Kiều trống rỗng, ngạc nhiên nhìn hắn.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Chết thật, không ngờ khi ta không có ở đây, các ngươi lại sắp đặt hôn sự sau lưng ta.