Trời còn chưa tối xuống hẳn, chỉ là vì trời đang mưa to, mây đen khá dày, dường như làm người ta cho rằng đã vào đêm.
Tất cả đèn ở biệt trang kỳ gia đều đã được thắp sáng, trên hành lang cứ
cách mỗi vài bước sẽ có một ngọn đèn, những nơi đi qua đều là một mảnh
sáng trưng.
Chu Thư không khỏi cảm khái tài lực của Kỳ gia hùng
hậu đến vậy, nếu không sao có thể thỏa thích tiêu tiền vào những ngọn
nến này được? Cho dù Chu gia cũng có chút tiền tài, cũng không dám phô
trương lãng phí đến vậy.
Kỳ Hữu Vọng để Chu lão mẫu sắp xếp chỗ ngủ lại cho Chu Thư, lại cho người chuẩn bị nước ấm cho Chu Thư tắm rửa.
Chu Thư không muốn làm phiền Kỳ gia, Kỳ Hữu Vọng nói: "Mới vừa rồi ta mặc
áo tơi, che dù cũng bị mưa xối ướt sũng, mà tiểu thư chỉ che một cây dù, xiêm y sớm đã bị mưa làm ướt, nếu không tắm rửa thay quần áo, sợ là sẽ
nhiễm phong hàn."
Chu Thư ra ngoài không mang theo quần áo dự
phòng, nhưng vấn đề này cũng không lớn, Chu lão mẫu không biết lấy từ
đâu ra một bộ xiêm y sạch sẽ cho nàng, cũng nói: "Xiêm y này là lão thân may mới, chưa từng có người mặc, nếu Chu tiểu thư không để ý, có thể
chấp nhận mặc một chút."
Chu Thư vuốt ve hình dáng và chất liệu
xiêm y, không khỏi sinh nghi ngờ, mặc dù chất liệu không phải thuộc dạng tơ lụa, nhưng cũng là loại vải mịn của châu Tượng Sơn, loại vải mịn này khi sờ vào không có cảm giác thô ráp, ngược lại lại vô cùng thoải mái
và mềm mại, cho nên đây là một trong những đặc sản của Tượng Sơn.
Nói cách khác, tỳ nữ Kỳ gia không bao giờ có cơ hội mặc được xiêm y đến bậc này, Chu lão mẫu lại càng không, vì xiêm y này bất luận là kiểu dáng
hay văn dạng, hoặc là kích cỡ, đều không giống như cho một lão nhân như
bà mặc.
Vậy lý do Chu lão mẫu may thân xiêm y này cũng thật đầy ý vị.
Dù sao cũng đang ở dưới mái hiên nhà người ta, Chu Thư không muốn gặp phải thị phi gì, sau khi đáp tạ Chu lão mẫu, thì đi tắm thay y phục trước.
Đang tắm, bỗng nàng nghe được một trận tiếng đàn từ nơi xa vọng đến.
Trên mái hiên mưa đang rơi đập vào mái ngói, nước mưa dần tích tụ thành dòng trong rãnh nước, ào ào chảy xuống, suýt nữa đã vùi lấp mất tiếng đàn.
Nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại phát hiện tiếng đàn và tiếng mưa như đang
đồng điệu hòa lẫn vào nhau, nhưng trùng hợp lại xảo diệu vô cùng.
Nàng cảm thấy khúc nhạc này có hơi quen tai, cẩn thận lắng nghe, mới nhớ đến đây là, tiếng đàn này hoàn toàn bất đồng với phong cách gảy đàn thường
ngày của Kỳ Hữu Vọng.
Chút bất tri bất giác, nước trong thùng dần nguội lạnh, Chu Thư chậm rãi rời khỏi thùng tắm, sau khi thay y phục
xong mới đi ra khỏi phòng rắm.
Chiếc váy này có hơi dài, dù Chu
Thư có cao, nhưng mặc vào vẫn hơi vướng, vì thế nàng không còn cách nào
khác đành phải tản bộ trên hành lang đi về phía tiếng đàn, lập tức phát
hiện Kỳ Hữu Vọng đang luyện đàn ở sảnh đường.
Chung quanh chỉ có Lâm Cầm, Chu Thư không khỏi hỏi: "Sao Kỳ tứ thiếu không luyện đàn trong cầm thất?"
Thân mình Kỳ Hữu Vọng cứng đờ, ánh mắt đảo quanh một vòng, nói: "Cầm thất quá xa, sợ tiểu thư không nghe được."
Chu Thư quan sát phản ứng của nàng ấy, cũng không quá tin tưởng lời này,
ánh mắt nàng dừng trên những ngọn đèn xung quanh, phỏng đoán nói: "Chẳng lẽ là bởi vì khắp ba mặt cầm thất đều u tĩnh, núi rừng hẻo lánh, cho
nên Kỳ tứ thiếu sợ hãi?"
"Sao ta có thể sợ hãi? Nếu tiểu thư
không tin, cứ việc đi theo ta nhìn một chút xem thế nào!" Kỳ Hữu Vọng
ngẩng đầu ưỡn ngực, nói vẻ hùng dũng.
"Không bằng ta ở bên ngoài cầm thất, nghe Kỳ tứ thiếu khảy đàn thì thế nào?"
"Nào có như vậy, vậy thì không hợp quy củ!" Kỳ Hữu Vọng vội hỏi, "Kỳ thực
sắc trời cũng không còn sớm, ngày mai ta lại luyện đàn sau, không bằng
tiểu thư dạy ta tính sổ sách trước?"
"Sắc trời không còn sớm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, sợ là không hợp quy củ." Chu Thư nói.
Kỳ Hữu Vọng 'À' một tiếng, trong thời gian ngắn cũng không nói thêm gì.
Dưới ánh nến, nàng bĩu môi, mặt nhíu mày chau, thoạt nhìn lại có chút cảm
giác ủy khuất, Chu Thư không đành lòng trêu nàng, nói: "Thế nhưng nơi
này sáng sủa thoáng rộng, không tính là 'Một phòng'."
Kỳ Hữu Vọng phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng để lâm cầm dời đàn đi, còn
nàng ấy chạy vội về phòng lấy sổ sách và bút mực.
Khi Lâm Cầm
chuyển cầm về cầm thất thì gặp Chu lão mẫu, nói lại chuyện của Kỳ Hữu
Vọng và Chu Thư cho bà, còn lo lắng hỏi: "Việc này nếu truyền ra ngoài,
có phải không tốt cho thanh danh của tứ công tử và Chu tiểu thư không
ạ?"
Chu lão mẫu cũng không lo giữa Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư sẽ phát sinh chuyện gì, bà cười hì hì mà nói: "Lão thân đã cho mọi người đi làm chuyện của mình rồi, hơn nữa chuyện phát sinh trong này, một chữ cũng
không được truyền ra ngoài."
Khi Phương thị biết đã hết hy vọng
khuyên nhủ Kỳ Hữu Vọng từ bỏ việc nuôi heo, đã cho bà thay hết những hạ
nhân cũ ở nơi này thành người mới, thay mới đều là người chịu khó, ít
nói lại biết đúng mực, đa số những người này đều là từ chủ trạch đến,
sớm đã được - - Chỉ dạy rồi.
Kỳ Hữu Vọng ngoại trừ Chu lão mẫu và Lâm Cầm ngày một quen thuộc ra, thì cũng không quá để tâm đến những hạ
nhân khác, thế cho nên người bên cạnh bị đổi cũ thay mới, nàng cũng
không để ý đến.
Lâm Cầm nghe vậy thì căng thẳng trong lòng, lời
Chu lão mẫu không khác gì đang nói với nàng là, cho dù Chu tiểu thư bị
tứ công tử chiếm tiện nghi, cũng không được truyền ra ngoài.
Nghĩ đến chuyện xưa những nữ tử nhà thường dân bị tử đệ quyền quý vũ nhục sau đó nhảy sông tự tử, Lâm Cầm không khỏi rét mà run,
Cũng may nàng cho rằng tứ công tử nhà mình mặc dù có thời điểm sẽ vô ý làm
ra cử chỉ đùa bỡn, nhưng trên bản chất chẳng phải là kẻ cả gan làm loạn, sắc đảm che trời.
Nàng vội trở lại sảnh đường, phát hiện Kỳ Hữu
Vọng thành thật ngồi xếp bằng, trên bàn thấp phía trước đang bày sổ
sách. Đối diện là Chu Thư đang ngồi ngay ngắn, lúc này đang cẩn thận tỉ
mỉ dạy Kỳ Hữu Vọng làm cách nào để tính sổ sách.
Tỳ nữ của Chu Thư, Lâm Cầm, đang canh giữ ở cửa, cũng không đi vào quấy rầy các nàng.
Lâm Cầm vì bản thân không nhìn nhầm người mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- -----
Mưa càng rơi càng lớn, gió cũng thổi mạnh không thua kém gì.
Lâm Cầm thấy gió có hơi lớn, để tránh đèn bị thổi tắt, nên nhẹ nhàng khép
hờ cửa chính, sau đó lại kéo Chu Châu ngồi ở bậc cửa nói chuyện phiếm.
Lúc này Kỳ Hữu Vọng đang 'Nghiêm túc học tập' nghe giảng cái gì mà 'Tứ trụ
kết toán pháp', 'Quản cũ', Thu mới', cảm giác đau hết cả đầu. Nghĩ rằng, khó trách phòng thu chi, chưởng quầy thời đại này có tiền công không
thấp mà còn phải là người đáng tin cậy mới làm được, một đống số liệu
khổng lồ phức tập như vậy mà không có máy tính phụ trợ, không biết tiêu
hao bao nhiêu tinh lực!
Khi Chu Thư giảng giải cũng sẽ viết làm
mẫu cho Kỳ Hữu Vọng, Kỳ Hữu Vọng nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước
mắt, ánh mắt cũng bắt đầu không an phận mà loạn chuyển, lúc thì nhìn chữ Chu Thư viết, khi thì quan sát mặt nàng ấy có lỗ chân lông hay không,
một chốc lại liếc ra ngoài cửa, đắn đo có phải nên cho người chuẩn bị đồ ăn khuya rồi không.
Sự không chuyên chú của nàng làm Chu Thư rất mất hứng, nàng đưa tay búng lên trán nàng ấy một cái, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào: "Kỳ tứ thiếu, ngươi có đang thật sự
học không?"
Kỳ Hữu Vọng có cảm giác bị lão sư điểm danh khi không chú ý trong lớp học, vội nói: "Ta đang nghiêm túc lắng nghe mà?"
Chu Thư nhìn nàng chằm chằm, dường như đang chất vấn độ tin cậy của những lời này.
Giây lát sau, Chu Thư đặt bút lông xuống, phản ánh trước: "Chẳng lẽ ta giảng giải rất tối nghĩa khó hiểu lắm sao?"
Kỳ Hữu Vọng mượn lừa xuống dốc. Nàng xoay ngang cuốn sổ trên bàn, mở to
đôi mắt đen lúng liếng, vờ như ngây thơ mà nói: "Có một chút, ta không
hiểu chỗ này lắm."
Chu Thư nghiêng đầu nhìn thoáng qua nơi Kỳ Hữu Vọng nói, đang muốn giải đáp, lại cảm thấy tư thế này thật sự không tốt cho cổ, nên đứng dậy ngồi vào bên cạnh Kỳ Hữu Vọng.
Khi Chu Thư
nghiêng người đến gần, nâng tay nhấc bút giảng giải cho nàng, bỗng chốc
khoảng cách giữa hai người lập tức thu ngắn đến cực hạn, bức tường phòng ngự cho việc nam nữ chung phòng cũng biến mất trong một khắc này.
Kỳ Hữu Vọng lặng lẽ ngẩng đầu khắc sâu sườn mặt Chu Thư vào trong lòng,
lại nhìn bóng dáng hai người đang phóng đại khắc trên bình phong, ánh
nến và bóng hình, sáng và tối giao thoa, phát họa lên đường cong nhu
hòa, từ trán đến cổ, hoàn mỹ tinh xảo, khiến người ta muốn nhấc tay lên
và chạm nhẹ vào nó.
Tim Kỳ Hữu Vọng không hiểu sao bị lỡ mất một
nhịp, một tình cảm khác thường đang gào thét tràn đến, nổi lên trong
lòng, khiến nàng không cách nào tập trung tinh thần.
Ngay khi
nàng đang rối rắm tự hỏi liệu cảm giác này đến cùng là vì đang khao khát thành nữ nhân xuất chúng hay lại là một tình cảm khác, thì cánh cửa
đang khép hờ lại bỗng bị gió thổi bật tung ra, trục cửa phát ra một
tiếng 'Két...' chói tai, ngọn đèn nơi cửa bị thổi lung lay một lúc rồi
phụt tắt.
Kỳ Hữu Vọng không chuẩn bị tâm lý bị dọa đến run rẩy cả người, trực tiếp ôm lấy cánh tay Chu Thư. Chu Thư không bị tiếng trục
cửa dọa sợ, nhưng lại bị hành động thân mật của nàng ấy mà kinh hách.
Chờ đến khi Chu Thư ý thức được vì sao Kỳ Hữu Vọng lại làm ra hành động đột ngột như thế, thì suýt đã cười ra tiếng.
"Kỳ tứ thiếu..."
Kỳ Hữu Vọng duỗi thẳng cổ, phát hiện ngoài cửa cũng không có cái gì, chỉ
là do nàng sợ bóng sợ gió, nhưng trái tim đang đập mạnh 'Bang bang' của
nàng vẫn luôn chưa thể bình tâm lại được.
Chu Thư lại gọi nàng
hai tiếng, hồn nàng mới về lại bản thể. Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của
Chu Thư, nàng trơ mắt nhìn lại, một chút ý muốn giải thích cũng không
có.
Chu Thư huơ huơ cánh tay: "Có thể buông tay ra chưa?"
Kỳ Hữu Vọng xấu hổ nới tay ra, muốn vãn hồi chút tôn nghiêm của bản thân: "Hơi lạnh, tiểu thư có thấy vậy không?"
Chu Thư nhìn áo choàng của nàng ấy, khẽ gật đầu: "Quả thật Kỳ tứ thiếu mặc có chút đơn bạc."
Đơn bạc đến mức vừa rồi cuối cùng nàng cũng đã xác định được thân phận chân thật của Kỳ Hữu Vọng - - Ngay khi Kỳ Hữu Vọng chủ động ôm lấy cánh tay
nàng, nàng chạm được một nơi mềm mại, tuy rằng không rõ ràng đến vậy, có thể là vì thân thể người này gầy yếu, nhưng cơ ngực cũng không thể mềm
mại đến mức ấy.
Sau khi biết được bí mật lớn trên người Kỳ Hữu
Vọng, Chu Thư vẫn chưa có ý niệm muốn mượn việc này để đạt được nhiều
lợi ích, ngược lại nàng lại thấy đau đầu:
Tất nhiên bí mật thân
thế của Kỳ Hữu Vọng sẽ có liên quan đến rất nhiều người Kỳ gia, như là
Kỳ Thầm có biết hài tử thứ tư này của ông thực chất là một nữ nhi, bằng
không giải thích thế nào về việc hắn không một chút thúc ép một Kỳ Hữu
Vọng không học vấn không nghề nghiệp? Mà thân nương của Kỳ Hữu Vọng, Ngô thị, vì sao lại mang suy nghĩ xem nàng như nam nhi khi sinh nàng ra?
Còn cả người có quan hệ thân thiết nhất với Kỳ Hữu Vọng là Phương thị và cả Chu lão mẫu, lại đang tính toán gì khi thay Kỳ Hữu Vọng giấu giếm thân
phận? Kỳ Hữu Vọng đã lớn đến vậy rồi, những người còn lại của Kỳ gia
thật sự không biết nàng ấy là thân nữ nhi sao?
Bí mật này cũng
không phải thứ để Chu Thư có thể tùy ý thám thính, một khi người Kỳ gia
phát hiện nàng đã biết được bí mật này, có để cho nàng và Chu gia cùng
lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục hay không?
- -----
Kỳ Hữu Vọng đang không biết nội tâm Chu Thư đang nổi phong ba, vì muốn dời đi lực chú ý của Chu Thư, chọn dùng sách lược gọi Lâm Cầm vào, phân phó nàng ấy đi chuẩn bị đồ ăn khuya.
"Tiểu thư có đói không? Ta có hơi đói rồi, chuẩn bị ăn chút canh hạt sen nấm tuyết táo đỏ, ngươi có muốn dùng không?"
Chu Thư khéo léo từ chối: "Đa tạ, nhưng ta không đói."
Nghe trong giọng Chu Thư có chút mệt mỏi, Kỳ Hữu Vọng nói: "Tiểu thư mệt rồi sao? Là ta không có chừng mực, không để ý canh giờ. Không bằng tiểu thư về nghỉ ngơi trước đi, ta không lại làm phiền nữa."
Đôi khi Kỳ
Hữu Vọng gây rối đến mức làm người ta thúc thủ vô sách, nhưng một khi
bày ra dáng vẻ thành thục, quan tâm người khác, tất nhiên cũng sẽ làm
người ta thấy ấm áp.
Bỗng nhiên Chu Thư cảm thấy, cũng không phải trên người Kỳ Hữu Vọng không có gì thu hút nàng.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Vượng Vượng: Ta bị cướp sắc rồi sao?
Thư Thư: Là ta bị ép phải cướp sắc thì có đấy?
Vượng Vượng:...
- -----
Thư Thư: Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, có gì đâu mà sợ?
Mì ăn liền: Thực không dám giấu gì, khi một mình đi trên đường đêm dù cho có đèn đuốc sáng trưng, tâm lý của ta cũng sẽ sợ hãi.