Trần Tự Tại hái được ba ngày trà xuân ở Đình Trà Trà Sơn, đầu ngón tay
run lên vì đau thì không nói, mà hai chân còn giống như muốn chặt đứt đi vậy, hắn cũng không chủ động nói với Chu Thư, mà âm thầm xoa bóp hai
chân ở những nơi nàng có thể nhìn thấy.
Chu Thư đi qua trước mặt hắn, hắn vừa muốn mở miệng, không ngờ Chu Thư chỉ nhìn hắn một cái, gật đầu chào ý muốn rời đi.
"Biểu- -" Trần Tự Tại đến gọi còn chưa gọi xong.
Hắn quay đầu nhìn Trần Kiến Kiều ở phía sau, hỏi nàng: "Có phải muội làm
Yến Nương không vui không, nếu không đã nhiều ngày rồi sao muội ấy vẫn
mang vẻ mặt lạnh lùng như vậy?"
Trần Kiến Kiều nói vẻ nghi hoặc: "Không phải từ trước đến nay a tỷ đều như vậy sao?"
Trần Tự Tại nói: "Nói bậy, Yến Nương vẫn luôn hành xử ôn nhu hữu lễ, tươi
cười ngọt ngào, ánh mắt nhu tình có thể làm nhân tâm mềm nhuyễn."
Trần Kiến Kiều 'A' một tiếng, có chút hoài nghi bản thân đã nhớ sai điều gì, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Đại ca, đó là thời điểm khi đối
diện với người khác."
Ngụ ý là, nàng làm mặt lạnh với huynh thôi.
Trần Tự Tại 'Hừ' đổi sắc mặt, có chút không vui mà nhìn muội muội của mình:
"Mới rời nhà ba ngày, muội đã quên sạch quy củ trong nhà không còn một
mảnh nào rồi sao?"
Ánh mắt Trần Kiến Kiều chợt lóe, mím môi,
không phản bác lại hắn, cho đến khi Trần Tự Tại lại hỏi nàng: "Sao hôm
nay muội lại đi theo vậy?"
"Muội cũng đến phụ giúp chăm sóc a tỷ!" Trần Kiến Kiều nói xong, lập tức viện cớ thoát khỏi hắn.
Trần Kiến Kiều không đi tìm Chu Thư, cũng không thật sự đi giúp Chu Thư, sau khi nàng rời khỏi trà viên, đi về hướng 'Sinh cơ nhàn viên' bên cạnh.
Lần này thế nhưng nàng lại không thấy các con diều bay trên bầu trời, trong lòng thoáng tiếc nuối, nhưng nàng vẫn muốn qua bên kia nhìn thử. Đến
bên kia, nàng nhớ đến Kỳ Hữu Vọng nói nàng ấy là hộ nuôi heo, vì thế nên tìm đến, quả nhiên gặp được Kỳ Hữu Vọng ở 'Sinh cơ nhàn viên'.
"Là ngươi à!" Kỳ Hữu Vọng vẫn còn nhớ nàng ấy, nhưng ngày ấy vẫn chưa hỏi
danh tính, cho nên ngoại trừ biết được nàng ấy có quan hệ tỷ muội với
Chu Thư, thì cũng không biết rõ thân phận của nàng ấy nữa.
"Ta họ Trần, người trong thôn đều gọi ta là Trần cô nương. Còn ngươi? Ngày ấy còn chưa hỏi tên gọi của ngươi nữa!"
Trần Kiến Kiều cũng không phải không nghĩ đến việc hỏi Chu Thư, chỉ là ngày
ấy Chu Thư lạnh mặt, làm bọn họ có chút khiếp sợ, nên không dám vội mở
miệng. Nàng đoán có lẽ là người này chọc a tỷ nhà mình mất hứng, nếu
nàng dám nhắc đến người này trước mặt a tỷ, sợ là có bị tai bay vạ gió
không nữa?
"Ta họ Kỳ, Kỳ trong Kỳ Dương, trong nhà ta xếp hàng thứ tư, cho nên mọi người gọi ta là lão tứ."
Trần Kiến Kiều nhịn không được mà bật cười: "Nói chuyện với ngươi cũng vui thật."
Kỳ Hữu Vọng làm vẻ nghiêm trang: "Mà ta không vui với ngươi! Ngày ấy nghe
ngươi gọi Chu tiểu thư là 'A tỷ', nhưng ta chưa từng nghe nói nàng có
thân huynh đệ tỷ muội nào khác trong nhà, hay ngươi là biểu muội của
nàng ấy?"
Trần Kiến Kiều hơi kinh ngạc: "Ngươi đoán chuẩn thật đó! Cô cô và cha ta là huynh muội."
Kỳ Hữu Vọng nhìn ra phía sau lưng nàng ấy, hỏi: "Hôm nay nàng ấy không đến cùng ngươi sao?"
"A tỷ đang bận việc ở Trà Sơn! Ta không biết việc hái trà, cũng không giúp được việc chăm sóc tỷ ấy, nên chỉ có thể chơi bời đi dạo xung quanh một chút vậy thôi." Nói xong, nàng lại có chút mong chờ nhìn Kỳ Hữu Vọng,
"Hôm nay có thả diều không?"
"Ngươi muốn thả diều sao?" Kỳ Hữu
Vọng đã hiểu được ý đồ của nàng ấy khi đến đây, "Bình thường ngươi rất
ít khi được thả diều sao?"
Trần Kiến Kiều gật đầu, dường như thập phần tiếc nuối mà nói: "Ta rất ít khi được thả diều, cha ta cũng không
cho ta ra ngoài thả diều."
Kỳ Hữu Vọng nhíu mày lại, nhưng cũng
không thể chỉ trích cha người ta, mà là nói: "Chỉ cần thời tiết tốt,
ngươi còn chưa về, mà vẫn còn ở đây, tùy ngươi muốn thả diều thế nào
cũng được!"