Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 20: Diều giấy


trướctiếp

Kỳ Hữu Vọng xen lẫn trong một đám hài đồng, nhưng lại không hề có cảm giác quái dị, nét tươi cười xán lạn hồn nhiên ở nhóm hài đồng cũng xuất hiện trên gương mặt nàng, nắng ấm chiếu lên gương mặt ấy, nụ cười của nàng lại chậm rãi khắc sâu vào tâm người khác.

Trần Kiến Kiều chạy đến chỗ Kỳ Hữu Vọng, tầm mắt của nàng ấy vẫn còn đang đặt trên một con diều lớn, nhất thời trong mắt toát ra tinh quang. Kỳ Hữu Vọng thấy một thiếu nữ xa lạ chạy đến, còn tưởng rằng là thôn dân ở lân cận, vẫn trên nguyên tắc đối xử bình đẳng, nàng chuyển con diều trong tay ra: "Muốn cùng nhau thả diều không?"

Trần Kiến Kiều nhìn Kỳ Hữu Vọng, do dự một lát rồi mới nhận lấy con diều, nàng nói khẽ: "Đa tạ."

"Ngươi biết thả không?" Kỳ Hữu Vọng lại hỏi.

Trần Kiến Kiều lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta đã từng thấy người khác thả rồi."

Kỳ Hữu Vọng kéo một hài đồng mười mấy tuổi đến: "Ta để hắn dạy cho ngươi!"

Trần Kiến Kiều cũng không thèm để ý vì sao người dạy lại không phải là nàng ấy, nàng có hứng thú khá lớn với diều giấy, nên cũng đi theo nhóm hài đồng, dung nhập vào trong thú vui thả diều.

Kỳ Hữu Vọng bỏ lại bọn họ, chạy đi tìm Chu Thư.

Vừa rồi nàng đã thấy Chu Thư, nhưng vì phải nói chuyện với Trần Kiến Kiều, nàng còn chưa vô lễ đến mức tùy tiện phớt lờ đối phương, mà chờ khi nàng nói xong với Trần Kiến Kiều, Chu Thư cũng đã đi đến chỗ cách đó vài thước rồi.

"Chu tiểu thư, ngươi cũng đến thả diều sao?" Kỳ Hữu Vọng hỏi.

Chu Thư không đáp mà hỏi lại: "Trông Kỳ tứ công tử rất nhàn hạ thoải mái, những con diều này là từ đâu mà có?"

"Mấy ngày trước ta thấy một hài đồng đang chẻ gọt tre và tìm giấy, vất vả lắm mới làm được một con diều, kết quả lại không bay lên được, bọn chúng trông rất thương tâm. Cho nên ta cho người làm thật nhiều diều giấy, dẫn bọn chúng đến thả."

Chu Thư chưa từng nghĩ nàng ấy lại có một mặt thiện tâm như vậy, nhưng mà nhìn nàng ấy cũng chơi rất vui vẻ, đoán rằng cũng không hoàn toàn là vì đám hài đồng này, mà chính nàng ấy cũng muốn chơi.

"Vậy diều của ngươi đâu?" Chu Thư nói xong, hơi ngẩng đầu nhìn lên trời.

"Ở đằng kia! Diều của ta, tất nhiên phải là lớn nhất, thứ long trọng nổi bật nhất phải để lại cuối cùng!" Kỳ Hữu Vọng nói vẻ đương nhiên, còn có chút khẩn cấp mà vẫy tay với Chu Thư, để nàng ấy và bản thân cùng đi.

Chu Thư rất nể tình, không nhanh không chậm đi theo qua, mới nhìn đã thấy một con diều dài vài thước nằm đó, con diều được ghép từ nhiều hình tròn tạo thành hình dáng con rết. Trên con diều được vẽ loạn nhiều màu sắc, tuy rằng thoạt nhìn có hơi chẳng ra sao, nhưng đã sớm không còn vẻ đáng sợ của con rết nữa.

Có một hài đồng không ngần ngại mà nói: "Con trùng ngàn chân này chẳng giống trùng ngàn chân chút nào!"

Kỳ Hữu Vọng cũng không tức giận, nói: "Sao con diều lại phải giống trùng ngàn chân làm gì? Để ngoại hình của nó giống trùng ngàn chân hơn nữa, vậy thì ta không đi bắt trùng ngàn chân luôn cho rồi?"

Hài đồng này cũng không biết đây là ngụy biện, nhưng đầu óc vẫn còn chút mơ mơ màng màng: "Phải rồi, vì sao không đi bắt trùng ngàn chân chứ?"

Một hài đồng khác cười lên ha ha: "Ta biết là vì ngươi sợ trùng ngàn chân!"

Lúc này Kỳ Hữu Vọng tức giận, hai tay chống nạnh, hỏi hắn: "Ngươi không sợ nó sao?"

Đứa nhỏ này nghĩ nghĩ, lại bị đánh bại: "Ta cũng sợ, nhưng cha Nhị Bảo nói nam tử hán đại trượng phu, ta không thể sợ món đồ chơi này!"

"Cho nên cha hắn bị nó độc chết đó."

Đám trẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên nam tử hán đại trượng phu hẳn là sợ trùng ngàn chân!"

Chu Thư: "..."

Nàng nhìn Kỳ Hữu Vọng bằng vào sự ngụy biện của bản thân cứ thế mà thay đổi nhận thức của đám hài đồng đối với 'Nam tử hán', nghĩ rằng sở dĩ người này có thể có được miệng lưỡi bén nhọn mà đối phó với Hoàng chưởng quầy, Từ chưởng quầy, chỉ sợ đều là được rèn luyện từ trong đám tiểu hài tử mà ra.


trướctiếp