Khi tất cả mọi người đều bị nhốt ở trong phòng, thì nhóm chat của những người chơi đã trực tiếp bùng nổ.
Lưu Minh:【Bây giờ phải làm sao đây? Tất cả mọi người đều không ra ngoài
được, chúng ta biết tìm manh mối như thế nào? Chẳng lẽ tất cả đều ngồi
đây chờ chết sao?!】
Thôi Đình:【Lẽ nào trò chơi này chỉ có một kết cục chết thôi? Mọi người đều bị nhốt lại, biết làm sao đi tìm ‘hắn’ đây?】
Du Sướng:【Mọi người bình tĩnh. Hiện giờ đã phát sinh ra tai nạn, tình hình như vậy khá có lợi cho chúng ta. Nếu như không có gì xảy ra, mà tất cả
mọi người đều phải rời tàu trong hai ngày tới, thì lúc đó coi như chúng
ta xong đời rồi.】
Lúc này, một người hầu như không thích nói chuyện như Trương Ngưng lại bất ngờ nhắn lên nhóm:【Đã có rất nhiều người chết.】
Nhiều người vội hỏi cô đã nhìn thấy những gì, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều người chết như vậy.
Ở trong phòng, Trương Ngưng ngồi đối diện Khâu Thiên và nói:【Ở tầng của
chúng tôi hiện đang có rất nhiều người bị lôi ra ngoài. Tôi đã đếm thử,
vừa rồi phải có ít nhất 5 người bị kéo ra khỏi phòng. Tất cả đều được
cách ly trong một cái túi lớn và được nhân viên mặc quần áo bảo hộ kéo
đi.】
Mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh. Nhiều người vội
vàng chạy ra chỗ mắt mèo trước cửa nhìn thử. Có người không thấy gì,
cũng có người nhìn thấy một số nhân viên đang mặc quần áo bảo hộ khử
khuẩn khắp nơi. Trận thế như vậy, thật sự khiến lòng người hoảng loạn.
Bọn họ còn nghe thấy tiếng đóng cửa ở nhiều phòng khác, như thể đã bị
niêm phong. Mà cái số điện thoại dịch vụ được đề cập trong thông báo kia lại chẳng thể liên lạc được.
Trong khi cả nhóm đang hoảng loạn,
Ôn Nhiên lại đi cắt giấy, là tờ giấy trắng trong cuốn sổ tay, không có
gì đặc biệt. Kỳ Vân Kính nhìn cậu cắt gần ra một hình người: “Cái này để làm gì?”
Ôn Nhiên không trả lời. Sau khi cắt xong, cậu trực tiếp dùng đầu ngón tay vẽ bùa lên trên người giấy. Lúc đầu có hơi khựng lại, dù sao đây cũng chỉ là tờ giấy bình thường, chưa qua quá trình xử lý
đặc biệt. Nhưng rất nhanh sau đó Ôn Nhiên đã quen với việc này, mọi thứ
liền trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều. Chỉ trong chốc lát mà cậu đã vẽ xong bùa chú trên thân người giấy.
Tiếp đó, Ôn Nhiên thổi một hơi vào người giấy. Mảnh giấy mỏng manh ấy khẽ run, rồi đứng thẳng trong lòng bàn tay của cậu.
Thấy thế, Ôn Nhiên cong môi cười tủm tỉm: “Xong rồi! Xem ra, tuy nơi này là
quỷ vực nhưng cũng không có nhiều hạn chế như tôi nghĩ. Ít nhất là việc
hạn chế năng lực của tôi thấp hơn tôi tưởng.”
Kỳ Vân Kính nhìn người giấy trước mặt, một tia tò mò hiếm hoi chợt xuất hiện trong lòng: “Nó hoạt động theo nguyên lý gì?”
Ôn Nhiên nói: “Đây đâu phải tiếp cận khoa học kỹ thuật, nên nào có nhiều nguyên lý như vậy.”
Kỳ Vân Kính quan sát người giấy lần nữa: “Cậu làm cái này để làm gì?”
Ôn Nhiên cười khoái chí: “Đương nhiên là thay cho tai và mắt của tôi nha.” Nói xong lắc tay một cái, người giấy liền bay xuống khỏi tay cậu, rồi
men theo kẹt cửa và trực tiếp chui ra ngoài.
──── ∘°°∘ ────
Lúc này, bên trong khoang điều khiển, bao gồm cả thuyền trưởng, đều là một
đám mây mù ảm đạm. Sắc mặt của các vị chỉ huy ngồi trước những máy móc
thiết bị cũng đều tái mét. Một khắc sau, thuyền phó với vẻ mặt hốt hoảng vội vàng mang tới một tấm ảnh vệ tinh vừa được in ra, giọng nói đầy run rẩy: “Đây là tín hiệu của tọa độ định vị cuối cùng mà vệ tinh thu được
sau khi bị sương mù bao vây. Căn cứ vào vị trí ban đầu, chúng ta đã cách xa vị trí ấy gần 2000 hải lý (~3,700km).”
Con ngươi của thuyền
trưởng co rút lại: “Có khi nào là do sương mù quá dày đặc, dẫn tới tín
hiệu hỗn loạn, gây ra sự cố hay không? 2000 hải lý, điều này có thể
sao?”
Thuyền phó nói: “Tôi cũng mong là như vậy. Nhưng bây giờ
chúng ta bị màn sương dày đặc này bao vây, vệ tinh mất tín hiệu, ngay cả radar dò tìm cũng không hoạt động, hoàn toàn không thể nào xác định
được vị trí.”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thuyền trưởng ra lệnh:
“Lập tức cho dừng tàu lại, kiểm kê vật tư trên tàu và lập một bản kế
hoạch thật tỉ mỉ, để đảm bảo rằng tất cả thuyền viên cùng du khách có
thể bình an chờ cứu hộ tới. Với sương mù dày đặc như vậy, chúng ta lại
hoàn toàn không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì ở phía trước, chỉ còn
cách neo lại mà chờ đợi. Nếu không, một khi va phải đá ngầm trên biển,
đó mới thật sự là một thảm họa.”
Thuyền phó nói: “Ngoài ra, tính
đến nay trên tàu đã có 21 người chết, mà tình trạng tử vọng của mỗi
người đều y như nhau. Tôi đã cho người khử trùng toàn bộ con tàu, nhưng
rất có thể sẽ có thêm nhiều người bị nhiễm bệnh, chỉ là nó chưa bộc phát ra ngoài. Nếu có thể đổ bộ kịp thời, thì có lẽ chúng ta sẽ khống chế
được tình hình dịch bệnh.”
Thuyền trưởng cau mày: “Bây giờ không
phải muốn là chúng ta có thể đổ bộ ngay lập tức. Tuy nhiên, tốt nhất vẫn nên tiến hành một cuộc kiểm tra toàn diện, để tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh.”
Ngay lúc mọi người đang thảo luận biện pháp đối phó, một
cô gái mặc váy ren trắng ló đầu ra và bước vào từ cửa. Đó là con gái của thuyền trưởng, cô đã đi theo cha mình lên tàu không biết bao nhiêu lần, từ nhỏ đã lớn lên trong khoang điều khiển, cho nên có rất nhiều người
biết đến cô.
Khi nhìn thấy con gái của mình, gương mặt ủ dột chau mày của thuyền trưởng lại xuất hiện một nụ cười: “Dao Dao, không phải
đã dặn con ở yên trong phòng sao.”
Cô gái tên Dao Dao lè lưỡi,
thấy cha mình tới gần liền thân thiết ôm lấy ông: “Còn không phải do màn sương dày ở bên ngoài quá kỳ quái sao? Nên con mới tới đây, chỉ muốn
hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thuyền trưởng đáp: “Trước
mắt vẫn chưa biết là chuyện gì. Con cứ ngoan ngoãn về phòng đi, đừng đi
lung tung. Nhớ rõ, tuyệt đối không được tiếp với người ho khan.”
Dao Dao lập tức mở to hai mắt: “Cho nên, anh Hữu Uy nói có bệnh truyền nhiễm, là sự thật sao?”
Thuyền trưởng nói: “Không loại trừ khả năng này. Được rồi, con về phòng trước đi.”
Dao Dao cũng biết bản thân không nên tiếp tục trì hoãn công việc của cha
mình. Thấy cha cũng không biết rõ về làn sương mù ấy nên nhanh chóng
xoay người đi về phòng. Tuy nhiên, khi cô vừa tới hành lang, nhìn thấy
Long Tư bước ra khỏi phòng của mình, lập tức cảm thấy có hơi kỳ quái.
Vừa mở cửa bước vào, cô liền thấy chồng chưa cưới của mình – Hứa Hữu Uy –
đang đứng nhìn ra biển sương mù bên ngoài cửa sổ, Dao Dao bèn nói: “Long Tư vừa mới đến sao? Tìm em hả?”
Hứa Hữu Uy quay đầu lại, mỉm
cười và duỗi tay ôm Dao Dao vào lòng: “Tới hỏi xem em có biết tình huống hiện tại là như thế nào hay không, anh bảo em đến tìm cha em rồi.”
Dao Dao không hề nghi ngờ anh, cảm thán một tiếng: “Cha em cũng không biết. Nhưng hình như tình hình rất nghiêm trọng, hơn nữa dương như trên tàu
thật sự có bệnh truyền nhiễm. Em cũng không biết phải làm gì trước tình
hình này.”
Ánh mắt của Hứa Hữu Uy chợt lóe lên, rồi mỉm cười an
ủi cô: “Yên tâm đi, chú là một vị thuyền trưởng giàu kinh nghiệm mà. Chú đã cầm lái hơn 20 năm, có sóng giò gì chưa từng thấy qua chứ. Chỉ tiếc
là, bữa tiệc đính hôn của chúng ta lần này e rằng không thể tiến hành.”
Dao Dao cũng thấy rất tiếc nuối, mọi thứ đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, ấy
vậy mà lại bị màn sương dày đặc và thứ bệnh truyền nhiễm kia phá hỏng.
Nhưng có luyến tiếc thế nào cũng vô dụng, cô đành phải an ủi người chồng sắp cưới: “Không sao đâu, chờ sau khi mọi chuyện qua đi, chúng ta sẽ tổ chức tiệc trên bờ cũng được mà.” Chuyến đi này là lần cầm lái cuối cùng của cha cô, nên bọn họ mới muốn tổ chức trên thuyền, cũng coi như một
kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng thật không may, có lẽ ước muốn này không thể trở thành hiện thực.
Lúc hai người đang ôm ấp an ủi lẫn nhau, một
hình người bằng giấy từ từ trượt ra khỏi phòng họ, rồi dán lên góc tường và lướt về phòng Ôn Nhiên. Sau khi người giấy trở lại trong lòng bàn
tay mình Ôn Nhiên, liền trực tiếp hóa thành một làn khói và biến mất.
Ôn Nhiên hỏi: “Anh nói thử xem, liệu có thể dịch chuyển 2000 hải lý chỉ trong nháy mắt không?”
Kỳ Vân Kính nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của cậu: “Trước kia thì cảm thấy không thể, nhưng bây giờ, mọi thứ đều có thể.”
Ôn Nhiên nhìn về phía anh: “Bởi vì nơi đây là Quỷ Vực sao?”
Kỳ Vân Kính: “Bởi vì có quá nhiều thứ mà khoa học không thể lý giải được. Chẳng hạn như người giấy cậu vừa cắt.”
Ôn Nhiên nói: “Nếu đúng là như thế, vậy thì chắc không phải lỗi dữ liệu,
mà là con tàu này thực sự không ở trong vùng biển trước đó. Nơi đây có
lẽ là một vùng biển khác và rất có thể con tàu này đã biến thành một con tàu u linh.”
Ôn Nhiên nói xong, liền kể lại cuộc nói chuyện giữa người con gái của thuyền trưởng và chồng chưa cưới của cô ấy. Tiếc là
hai người cũng không phân tích được tin tức gì có ích, ngoại việc biết
đây là chuyến đi cuối cùng trước khi về hưu của thuyền trưởng và bị dịch chuyển ra xa 2000 hải lý.
Cậu ngã người dựa vào ghế sô pha: “Xem ra chúng ta sẽ phải mất khá nhiều thời gian. Trước đây có người hỏi Du
Sướng thời gian trong trò chơi và bên ngoài có khác nhau không, nghe Du
Sướng bảo cho dù mọi người ở trong trò chơi bao nhiêu lâu thì khi đi ra
ngoài cũng là khoảnh khắc họ vừa bước vào trò chơi. Rất đúng lúc, anh
làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, ngày nào cũng đi sớm về khuya,
không có khi nào là không làm việc, có thể tranh thủ nghỉ ngơi thật
tốt.”
Kỳ Vân Kính không nghĩ đây là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng,
đồng thời cũng cảm thấy có lỗ hổng trong khoảng thời gian trên: “Nếu
đúng là thế, vậy chẳng phải sẽ có một số người xem trò chơi này như một
nơi nghỉ dưỡng, muốn ở lại ở lại bao lâu cũng không quan trọng.”
Ôn Nhiên cười nói: “Sao mà được chứ. Trên đời làm gì có chuyện tốt như
vậy, kể cả ở ngoài đời thực đi nữa. Một khi đã vào Quỷ Vực thì phải mau
chóng thoát ra ngoài, không phải là vấn đề sống chết mà là nếu ở một nơi như thế trong một thời gian dài, thì anh sẽ bị đồng hóa và quên mất
chính mình là ai. Sau đó, Quỷ Vực sẽ tự động tạo cho anh một thân phận,
từ đó về sau anh sẽ hoàn toàn trở thành một phần của nó, vĩnh viễn không thể trở ra. Nếu ở trong trò chơi thì có lẽ chính là cái chết. Dẫu sao,
miễn là trò chơi yêu cầu phải qua ải, thì chắc chắn sẽ có giới hạn thời
gian. Nếu chúng ta không mau chóng tìm ra chủ nhân Quỷ Vực này, rất có
thể sau đó sẽ xảy ra một chuyện cực kỳ khủng khiếp.”
──── ∘°°∘ ────
So với những du khách trên thuyền, tình hình của các người chơi vẫn còn
tốt, bởi vì họ đã chuẩn bị trước, trong phòng mỗi người đều chuẩn bị rất nhiều thức ăn. Tuy mỗi ngày nhân viên trên tàu đều sẽ chuẩn bị phần cơm và đặt ở cửa, chỉ là loại thức ăn nấu theo số lượng lớn này chẳng thể
nào chiều lòng được hết khẩu vị của tất cả mọi người, mùi vị thì không
thể tả nổi, lại còn rất khó ăn.
Đồ ăn thì khó nuốt, mà không có
quyền lựa chọn, còn bị cưỡng ép nhốt ở trong phòng, bên ngoài lại bị màn sương mù dày đặc quỷ dị bủa vây, khiến lòng người càng thêm hoảng loạn. Nhiều người đã chẳng thể chịu nổi những ngày áp lực chồng chất như thế
được nữa và bắt đầu đứng lên phản kháng.
Cuộc biểu tình đầu tiên
xuất phát từ tầng 7, vì đây là nơi bắt đầu phân phát thức ăn. Lúc nhân
viên đang mở cửa phát đồ ăn, có một người đàn ông ngoại quốc râu xồm
trực tiếp đánh nhân viên bất tỉnh. Ngoài ra các phòng khác được mở cửa
để lấy thức ăn cùng nhất thời nóng vội tông mạnh của chạy ra ngoài. Có
người còn ngại vụ việc chưa đủ loạn, lấy thẻ của nhân viên và mở cửa cho mọi người. Không ít người vốn đã không chịu được cảnh cứ phải ngồi
nghệch trong phòng, đương nhiên lần này đã tràn ra như ong vỡ tổ.
Rất nhanh sau đó, mâu thuẫn giữa hành khách và nhân viên leo thang căng
thẳng. Cuối cùng trong cuộc hỗn chiến, có rất nhiều du khách lẫn nhân
viên đã thiệt mạng và bị thương.
──── ∘°°∘ ────
Tầng dưới cãi cộ ồn ào đến độ, Ôn Nhiên ở tầng 10 cũng nghe thấy, mà đây còn là khoang cách âm, có thể tưởng tượng ra được bên ngoài đã náo loạn
nghiêm trọng như thế nào.
Lúc bên ngoài bắt đầu ồn ào, Kỳ Vân
Kính đã trực tiếp khóa trái cửa lại, còn Ôn Nhiên lắc lắc chiếc điện
thoại của mình: “Trong nhóm đang bảo tập hợp trên boong tàu.”
Kỳ
Vân Kính cau mày: “Du Sướng cũng bảo như vậy ư?” Nếu đã người chơi cũ
trải qua 3 lần chơi, không đời nào có chuyện anh ta không nhìn rõ tình
hình như vậy.
Ôn Nhiên nghe anh hỏi vậy liền bật cười: “Du Sướng
chưa có nói gì. Người bảo tập hợp trên boong tàu hình như là gã đàn ông
trung niên họ Hoàng.”
Kỳ Vân Kính: “Trước mắt phải xem xét tình hình một lúc đã.”
Tiếng đập phá bên ngoài càng lúc càng lớn. Cả hai đều nghe thấy tiếng mở khóa cửa phòng, còn nghe ai đó đang vặn chốt muốn đẩy cửa ra, nhưng Kỳ Vân
Kính đã khóa trái từ trước. Dường như người mở cửa cũng không muốn lãng
phí thời gian, vặn vài cái rồi trực tiếp đi sang cánh cửa khác.
Ôn Nhiên lại cắt thêm một người giấy nhỏ, thả ra ngoài. Người giấy nhỏ vẫn luôn dán chặt và di chuyển liên tục trên tường, vì sợ rơi xuống mặt đất sẽ bị đám đông hỗn loạn này giẫm nát. Nhóc gần như lật tung toàn bộ du
thuyền, đến khi văn tự bùa chú sắp không thể chống đỡ nổi nữa, mới quay
lại phòng của Ôn Nhiên.
Đợi người giấy nhỏ tan biến, Ôn Nhiên
liền quay sang nói với Kỳ Vân Kính: “Chúng ta bị nhốt lại gần 3 ngày,
nên chắc chắn sẽ xảy ra bạo động. Chỉ là không ngờ, trong nội bộ con tàu này cũng xảy ra vấn đề.”
Kỳ Vân Kính quay mặt về phía Ôn Nhiên,
nghe cậu nói tiếp: “Con rể của thuyền trưởng đã bắt tay với thuyền phó,
cùng giấu kín một phần thực phẩm.”
Nếu con tàu của họ thật sự
không ở địa điểm ban đầu, dù có thực hiện công tác tìm kiếm cứu nạn thì e rằng đội cứu hộ cũng không ra xa tới 2000 hải lý. Và còn màn sương dày
đặc quỷ dị bao trùm khắp nơi kia, rất có thể đã biến khu vực này thành
một khu vực u linh từ lâu. Có nghĩa là, hiện tại con tàu của bọn họ đang ở trong trạng thái bị cô lập hoàn toàn. Thế nên loại hành vi giấu giếm
thực phẩm mà không cho thuyền trưởng biết, quả thực không cần nói cũng
hiểu. Tiếp theo chính là thứ bệnh truyền nhiễm không rõ tên. Hiện giờ nó bùng lên ở cấp độ nào, có bao nhiêu người nhiễm và thậm chí là đã gây
tử vong biết bao nhiêu, bọn họ đều hoàn toàn không biết.
Dưới
tình thế nguy hiểm khôn xiết, còn phải đi tìm chủ nhân của quỷ vực này.
Nếu mỗi lần chơi đều giống như thế, vậy chỉ sợ tất cả đều là chế độ địa
ngục.
Có một số người chơi cũng chạy ra ngoài cùng đám đông hỗn
loạn. Lúc đang bối rối không biết gì, nhìn thấy tin nhắn của Hoàng Thụy
Phong tập hợp trên boong tàu, liền tự động cứ vậy mà đi lên.
Chỉ
là đừng nói tới việc đi lên boong tàu, việc chạy trốn khỏi đám đông hỗn
loạn, hoặc ngay cả ra khỏi tầng tương ứng của mỗi người đã là điều không thể. Thậm chí chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ bị giẫm đạp tới chết. Lúc
này Khâu Thiên mới nhắn vào trong nhóm, bảo mọi người không nên vội vàng tập hợp, trước mắt phải tìm một chỗ trốn và đợi qua khỏi làn sóng hỗn
loạn này rồi nói.
Du Sướng cũng ngồi yên trong phòng giống nhóm
của Kỳ Vân Kính, nghe Khâu Thiên nói vậy, liền bật cười. Cả đám cũng
không hẳn đều là kẻ ngu dốt.
──── ∘°°∘ ────
Không rõ trận giẫm đạp này đã hại chết bao nhiêu người, đổ biết bao nhiêu là
máu. Khi bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, Du Sướng mới nhắn vào trong
nhóm địa điểm và bảo mọi người tập trung trước.
Khi tất cả đều đã tới nơi, lúc này còn thiếu mỗi Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính, có người trong nhóm hỏi cả hai đang ở đâu.
Ôn Nhiên trả lời:【Tách ra hành động, không cần quan tâm tới chúng tôi.】
Thấy hai người nói như vậy, sắc mặt của những người chơi khác đều trông hơi
khó coi, nhất là Du Sướng. Anh ta không ngờ bản thân liều mạng để qua
cửa, lại là may áo cưới cho người khác. Nên biết rằng, việc tập hợp
những người chơi tại đây, chính là dự định ôm chết thay. Nhưng khi nghĩ
tới Kỳ Vân Kính, không hiểu tại sao trong lòng anh ta ít nhiều có hơi
run sợ, vì thế mà cơn giận cũng tiêu tan đi phần nào. Không tới thì
không tới, chỉ cần khi thật sự xảy ra chuyện, đừng có làm vướng tay
vướng chân anh đây.
“Nếu bọn họ không chịu tới, chúng ta cũng không cần lo lắng cho họ làm gì. Lúc mọi người chạy ra có mang theo đồ ăn không?”
Thôi Đình gần như thốt lên ngay lập tức: “Không có! Trong lúc hoang mang rối loạn, tôi không mang theo gì cả.”
Du Sướng cau mày: “Vậy trước mắt đừng chạy về phòng, trên du thuyền lớn
như vậy, khắp nơi đều có thức ăn, chúng ta cứ đi thu thập một ít rồi tìm chỗ trốn.”
Tiếc thay, ý tưởng thì tốt đó, nhưng những ngày họ bị nhốt trong phòng, tất cả đồ ăn thức uống đều đã bị các thuyền viên gom
góp cho nhau từ lâu, ngay cả một chai nước bọn họ còn không tìm được nữa là. Rơi vào đường cùng, mọi người chỉ có thể theo chân những du khách
đang bạo động.
Lúc hành khách bạo loạn, nhân viên trên tàu đương
nhiên muốn ra tay trấn áp. Nhưng do cách biệt về lượng người mà cuối
cùng đã hình thành nên 2 cục diện đối lập, một bên là nhân viên, một bên là khách du lịch. Người trực tiếp dẫn đầu xông lên là gã đàn ông ngoại
quốc râu ria xồm xoàm, chỉ huy mọi người cướp một lượng thức ăn trước,
rồi mới tính tiếp.
Trên toàn bộ con tàu có tới vài nghìn du
khách, dưới sự xung đột hỗn loạn của nhiều người như vậy, không biết đã
xô đẩy giẫm chết bao nhiêu là người. Dù sao thì trên sàn ở mỗi tầng đâu
đâu cũng toàn là vết máu, có nhiều người vẫn còn nằm trên mặt đất nhưng
lại chẳng mấy ai quan tâm, không rõ sống chết.
Từ những tin nhắn
trong nhóm mà Ôn Nhiên mới biết được, một số người chơi đã lẫn vào nhóm
du khách. Bọn họ vẫn chưa tìm hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng căn cứ
theo những thông tin sẵn có trên thuyền, mọi người suy đoán rằng, có lẽ
nguồn gốc của dịch bệnh thực sự bắt nguồn từ ‘hắn’ – chủ nhân của Quỷ
Vực này.
Nhìn thấy những dòng tin nhắn ấy, Ôn Nhiên không khỏi
lắc đầu: “Không biết có phải do bản thân suy nghĩ quá phức tạp hay
không, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Kỳ Vân Kính không trả lời, anh đứng bên cửa sổ nhìn vào màn sương mù cuồn cuộn trên mặt biển, chẳng biết là đang nghĩ gì.
──── ∘°°∘ ────
Sau vài ngày lên men, những mầm mống còn đang trong thời kỳ ủ bệnh cũng
bùng phát. Những người nhiễm nặng đã bắt đầu ho ra máu và gần như tất cả mọi người đều có một số triệu chứng như ho khan. Trong tình huống không có biện pháp phòng hộ, nhiều người tiếp xúc gần đã khiến tình trạng
nhiễm bệnh lây lan cực nhanh.
Các nhân viên trên tàu đã sớm nhận
thức được tình hình dịch bệnh, vẫn luôn mặc quần áo bảo hộ, nên chỉ có
một số ít người bị nhiễm. Điều này cũng dẫn tới sự chênh lệch về nhân số giữa hai bên rút ngắn đi không ít. Rất nhiều du khách bị nhiễm bệnh,
chỉ có một số người có cơ thể khỏe mạnh mới có thể kiên trì sống sót.
Thậm chí họ còn dành ra một tầng chuyên biệt, dùng để xếp những người đã chết. Nghe nói ở tầng đó, thi thể đã chất cao như núi.
Bấy giờ,
Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính cũng rời khỏi phòng. Lúc bọn họ bước ra ngoài,
chỉ thấy nơi này quả thật không khác gì địa ngục trần gian.
Rất
nhiều người ngã quỵ trên hành lang, cơ thể đã xuất hiện vết hoen tử
thi*. Trên mặt đất và tường đọng lại đủ loại vết máu đông, cả khoang
thuyền tỏa ra một mùi hôi tanh cực kỳ khó chịu. Ôn Nhiên chưa từng thấy
cảnh tượng nào như vậy, không khỏi thở dốc vì sửng sốt.
(Vết hoen tử thi/Thi đốm – 尸斑: là một dấu hiệu của thi thể đã chết, máu tụ lại ở
phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Thi đốm bắt
đầu sau 20 phút đến ba giờ đồng hồ tính từ thời điểm chết và đông lại
trong mao mạch trong bốn đến năm giờ đồng hồ.)
Ngay cả Kỳ Vân
Kính cũng bàng hoàng một lúc. Anh nghĩ rất có thể tình hình bên ngoài
khá tồi tệ, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến trận thảm kịch này, vẫn
phải khiếp sợ.
Ôn Nhiên nhìn vào những thi thể gần như nằm la liệt khắp sàn, giọng nói rét run: “Nếu Quỷ Vực này được sinh ra từ ký ức…”
Kỳ Vân Kính tiếp lời: “Mười bảy năm trước, có một du thuyền tên Abillon
mất tích tại eo biển Moonbend. Khi ấy, mọi người đã bỏ ra gần nửa năm để tìm kiếm toàn bộ vùng biển đó, thậm chí còn đi vào vùng tam giác có từ
trường hỗn loạn nhất, nhưng lại không tìm thấy gì. Cho tới bây giờ,
không ai biết con tàu Abillon mất tích năm ấy rốt cuộc đã đi về đâu.”
Ôn Nhiên quay sang nhìn Kỳ Vân Kính: “Sao lúc đầu anh không nói?”
Kỳ Vân Kính: “Tôi chỉ nghi ngờ thôi. Việc một du thuyền mất tích đủ để
khiến một công ty du thuyền phá sản. Lúc trước khi tập đoàn nhà họ Kỳ
phân chia công ty, cũng có một phần trong mảng này, nên ít nhiều tôi
cũng biết đôi chút. Nhưng cơ sở vật chất trên tàu rõ ràng đều thuộc
những năm gần đây, không hề khớp với 17 năm về trước.”
Ôn Nhiên
nói: “Nếu đây thật sự là con tàu kia, thì hiện tại chẳng phải chúng ta
đang thấy được chân tướng mất liên lạc năm đó hay sao?”. Điều này có
chút thú vị rồi đây.
Ôn Nhiên cũng không hỏi những người chơi
trong nhóm hiện đang ở nơi nào, mà trực tiếp thả người giấy ra dò đường. Sau khi người giấy nhỏ quay lại, cậu bèn nói: “Vẫn giống như những gì
chúng ta đã điều tra trước đây. Tất cả những người nhiễm bệnh nặng đều
bị nhốt ở boong tàu trên cùng. Từ tầng 6 trở lên do hành khách chiếm cứ, trở xuống là do nhân viên chiếm giữ. Ngay tại tầng 6 chất đầy những xác chết, tương đương với ranh giới không được vượt qua. Thực phẩm hiện có
trên tàu đã bị chia thành hai nguồn từ lâu. Cục diện trước mắt đang ở
thế giằng co.”
Kỳ Vân Kính: “Cậu cảm thấy, ‘hắn’, có thể là du khách hay là nhân viên trên tàu?”
Ôn Nhiên: “Chẳng phải những người chơi khác đang lẫn vào nhóm du khách và
cố gắng tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh sao? Họ cảm thấy người đầu tiên
nhiễm bệnh rất có thể là ‘hắn’. Vậy chúng ta cứ đi xuống tầng điều tra
bên đám nhân viên đi.”
Hiện tại nguồn điện trên tàu cơ bản đã
ngừng hoạt động, cho nên chỉ có thể đi thang bộ. Nếu đi từ cầu thang
giữa thì sợ là có hơi gây chú ý, vì vậy cả hai tìm lối ra an toàn ở đuổi thuyền. Chỉ là khi vừa mới bước vào, Ôn Nhiên liền dừng lại.
Kỳ Vân KÍnh cũng cảnh giác hơn: “Sao vậy?”
Nhìn bức tường xung quanh đã ố vàng và hư hại nghiêm trọng, thậm chí đã xuất hiện loang lổ những vết rỉ sét xưa cũ, Ôn Nhiên liền khẽ lùi lại một
bước để quan sát. Lại thấy tuy nơi đây lộn xộn và đầy những vết máu,
nhưng toàn bộ cầu thang đều còn mới, sắc mặt cậu sa sầm: “Cả con thuyền
đang dần bị đồng hóa. Một khi thời gian hoàn toàn trùng lặp, thì e rằng
chúng ta cũng không thể thoát ra được nữa.”
“Anh nói xem, nếu
toàn bộ con thuyền đều bị đồng hóa, hoàn toàn trở thành thuyền u linh,
sau đó tôi lại siêu độ cho cả con thuyền, thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Tuy
đây là một việc lớn, nhưng cũng chẳng phải là hoàn toàn không làm được.
Không phải bên cạnh còn có Kỳ Vân Kính sao? Một thân hào quang công đức
đấy, cũng là một lực lượng có thể mượn được.
Kỳ Vân Kính đi ở phía trước, không quay đầu lại nói: “Cậu có thể thử.”
Lúc cả hai đang nói chuyện thì bất ngờ chạm mặt một gã đàn ông cầm một
thanh thép trong tay. Người nọ không mặc quần áo bảo hộ, lại ở tầng 7 và 8, đoán chừng là người trong nhóm du khách. Nhìn thấy Ôn Nhiên và Kỳ
Vân Kính, cũng không biết gã có tật xấu gì mà không nói không rằng liền
giơ gậy thép đập mạnh về phía hai người họ.
Kỳ Vân Kính vừa định ra tay, lại bị Ôn Nhiên đẩy ra: “Phiền anh tránh qua một bên!”
Ngay lúc vừa đẩy Kỳ Vân Kính ra, Ôn Nhiên lập tức bắt đầu niệm chú siêu độ.
Kết quả, đối phương vậy mà chẳng hề xi nhê chút nào. Lại nhìn thấy thanh thép đang quất thẳng vào mình, cậu nhanh chóng nghiêng người né sang
một bên. Thanh thép kia trực tiếp đập vào lan can, phát ra một tiếng
vang nặng nề chói tai.
Ôn Nhiên tức khắc chửi thầm một câu: “Vậy
mà lại chẳng thể siêu độ được?!” Vừa nói, cậu vừa dùng một tay bắt lấy
thanh thép trong tay người nọ, tay còn lại nắm thành quyền, dùng hết 10
phần công lực đấm thẳng vào hốc mắt đối phương.
Người kia bất ngờ bị đánh một cú đau, gào thét thảm thiết rồi buông lỏng cánh tay, cả
người lùi về sau vài bước dưới sức ép của cú đấm. Ôn Nhiên trực tiếp bắt lấy cây gậy, đập thật mạnh vào đầu gã: “ĐM, không siêu độ cho mày được
thì tao đánh ngất mày cũng đủ rồi!”
Trên trán ăn phải một gậy, không chết cũng tàn phế. Người nọ lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Ôn Nhiên nhíu mày: “Vậy nên, nếu không giết hay lột xuống lớp da người kia, thì không cách nào siêu độ được sao?”
Rồi nghiêng đầu nhìn sang Kỳ Vân Kính: “Hay là anh xử một tên đi, để tôi thử siêu độ xem được không?”
Kỳ Vân Kính không nói lời nào, xắn tay áo lên và đi về phía trước, dọa Ôn
Nhiên hú hồn phải túm chặt anh lại: “Ơ ơ ơ, bình tĩnh, bình tĩnh nào,
tôi nói giỡn thôi mà.”
Kỳ Vân Kính nghiêng đầu nhìn lại cậu, từ từ thả tay áo xuống: “Tôi cũng đang giỡn.”
Tức thì đôi mắt Ôn Nhiên mở to hệt như con cá chết (⊙_⊙), lần nữa cảm thán. Hóa ra Kỳ Vân Kính là loại người như thế!