Hầu hết những người ở đây đều là người yêu thích thần quái. Ngoại trừ Kỳ Vân Kính và nữ công chức Hứa Luyện vô tình bị kéo vào, thì những người
còn lại trước khi tới đây, đều làm một số việc liên quan đến thần quái.
Hiện giờ tất cả mọi người đều đang lâm vào ngõ cụt trước nhiệm vụ, có thảo
luận cũng không thảo luận ra được nguyên do. Nhưng những người lần đầu
tiên tham gia trò chơi lại thấy khá tò mò về việc mọi người vào được đây bằng cách nào. Thế là từng người trao đổi với nhau xem, trước khi đến
đây họ đang làm những gì.
Cô nữ sinh tên Thôi Đình kia đang chơi
trò bút tiên với các bạn cùng ký túc xá trước khi bị đưa tới đây. Chỉ là cây bút không hề bị thế lực siêu nhiên nào điều khiển. Tay của cô và
mấy người bạn cầm lâu tới nổi sắp bị chuột rút, nhưng vẫn không thấy có
gì xảy ra. Thế nên cả nhóm dứt khoát không chơi nữa. Nào ngờ đâu, lúc cô vừa đứng dậy rót nước thì đột nhiên cảnh vật xung quanh thay đổi đến
chóng mặt.
Chàng trai tóc highlight màu tím tên Lưu Minh thì lại cùng hai người bạn của
mình đến tham quan một căn nhà hoang trước khi tới đây. Lúc ấy, anh ta
trở về quê đến tham gia một lễ cúng tế gì gì đó, nhưng lại cảm thấy nghi thức của buổi lễ vô cùng nhàm chán, nên đã đi với hai người anh em
trong làng đến thám hiểm một căn nhà hoang. Ngôi nhà ấy đã bị bỏ hoang
từ rất lâu. Lúc nhỏ cả bọn thường xuyên tới đó chơi, lần này nói là thám hiểm, nhưng thực chất là tìm lại kỷ niệm thời thơ ấu. Chỉ là không ngờ, anh ta và hai người bạn vừa mới tách ra một lát, thì chính mình đã bị
đưa tới trò chơi quái dị này.
Còn những người khác trước khi đặt
chân vào đây, hoặc là đang chơi trò chơi linh dị thần quái, hoặc là tới
một số địa điểm có tin đồn thần quái. Chỉ có Hứa Luyện, cô bị đưa đến
đây trong lúc đang xem nhà. Ở thời buổi này, muốn dựa vào chút tiền
lương của công chức để nuôi sống bản thân là điều chẳng dễ dàng. Giá cả
thị trường tăng cao, tiền thuê nhà lại quá đắt, nếu muốn sống ở một nơi
rộng rãi hơn một chút, mà giá nhà không quá cao, thì hung trạch là sự
lựa chọn tốt nhất.
Những hung trạch ấy nói chung đều là nhà từng
có người chết. Nhưng trên đời này làm gì có nơi nào chưa từng có người
chết. Hứa Luyện thì lại không tin vào những điều đó, vì ham giá rẻ nên
cô đã tìm thuê một hung trạch. Một căn hộ với hai phòng ngủ một phòng
khách ở tại thành phố Y này, mà chỉ có giá một nghìn năm trăm tệ một
tháng, mức giá hời như vậy đương nhiên cô không thể bỏ qua. Kết quả,
chẳng hiểu sao mà bản thân lại bị đưa tới trò chơi này.
Sau khi
mọi người kể xong, tất cả ánh mắt đều đổ dồn nhìn về phía Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính. Trong hai người này, Ôn Nhiên trông có vẻ giống người yêu
thích linh dị hơn, dẫu sao thì giới trẻ luôn tò mò về mọi thứ. Nhưng với bộ dạng doanh nhân thành đạt của Kỳ Vân Kính, lại cho người ta cảm giác anh chẳng có chút dính dáng gì đến những chuyện như thế này.
“Trước khi vào đây, tôi đang chơi trò gọi hồn. Kết quả, hóa ra trên đời này
thật sự có quỷ.” Ôn Nhiên nói với vẻ mặt không hề sợ hãi dù chỉ một
chút, thậm chỉ còn mang theo chút phấn khích, cả người giống như một tên ngốc ngây thơ, không biết sẽ sống sót trong khó khăn như thế nào.
Kỳ Vân Kính thốt ra hai từ vô cùng đơn giản: “Xem nhà.”
Ý nói, tình huống của anh tương tự như Hứa Luyện, đều là vào nhầm.
Có điều, ánh mắt của Du Sướng vẫn dừng trên người Kỳ Vân Kính trong chốc
lát. Người bình tĩnh như vậy, chẳng hề giống người chơi mới chút nào.
Trong trò chơi này, thường có nhiều người chơi cũ đóng giả làm người
chơi mới. Bởi vì ở mỗi trò chơi có các luật chơi cụ thể, các điều cấm kỵ hoặc các loại manh mối khác nhau, đôi khi còn cần phải dùng mạng người
để lấp vào. Với kiểu trò chơi như thế, người chơi mới sẽ có sự phụ thuộc nhất định vào người chơi cũ, nhưng đồng thời cũng sẽ đề phòng trước
những người chơi có kinh nghiệm, cho nên thỉnh thoảng giả làm người chơi mới sẽ giúp đối phương hành động dễ dàng hơn.
Ôn Nhiên đứng ở
một bên nghe mọi người trò chuyện, đồng thời cũng một lần nữa xác định
rằng, trò chơi này chọn người chơi một cách ngẫu nhiên với điều kiện
kích hoạt là đối phương phải vô tình, hoặc cố ý bước vào nơi có quá
nhiều âm khí. Vì vậy mà núi Tứ Tỉnh mới không có bất kỳ mối liên hệ đặc
biệt nào với tòa nhà cũ, chỉ đơn giản là do âm khí ở đó quá nặng. Mà
trên đời này lại có rất nhiều nơi u ám như thế, càng không biết rốt cuộc hiện giờ đã có bao nhiêu người tham gia vào trò chơi quỷ dị này.
Sau khi mọi người biết đôi chút về tình huống của nhau, liền quyết chia
thành từng đội để đi xem xét xung quanh. Các manh mối chẳng thể nào tự
xuất hiện nếu chỉ ngồi ở đây.
Thân là người chơi cũ, Du Sướng tự
cho rằng bản thân có quyền và lập tức bắt đầu sắp xếp mọi người thành
từng tổ đội mà không hề suy nghĩ. Anh ta trực tiếp xếp Ôn Nhiên, đầu tím highlight cùng Thôi Đình thành 1 tổ. Rồi tới Kỳ Vân Kính, Hứa Luyện và
Hoàng Thụy Phong về một tổ. Còn bản thân anh sẽ đi cùng Khâu Thiên và
Trương Ngưng – cô gái từ nãy tới giờ vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt.
Anh ta chỉ định như thế, nhưng Ôn Nhiên không định làm theo: “Tôi thấy tốt
nhất vẫn là chia theo tầng. Ở gần sẽ dễ dàng thảo luận các vấn đề hơn.”
Nói rồi bước tới bên cạnh Kỳ Vân Kính: “Anh đẹp trai gì ơi, hai ta đi
cùng nhau nha?”
Kỳ Vân Kính liếc cậu một cái, đồng ý rồi lập tức
đứng dậy rời đi. Ôn Nhiên vừa cười hì hì đuổi theo anh, vừa xua tay nói
với mấy người còn lại: “Chúng tôi đi dạo một vòng trước, sẽ chia sẻ
thông tin với mọi người sao nha.”
Thấy hai người họ trực tiếp rời đi như vậy, sắc mặt Du Sướng lập tức trở nên khó coi hơn vài phần. Lúc
này, Thôi Đình lại cẩn thận đi tới trước mặt Trương Ngưng: “Mình có thể
đi cùng bạn được không?” So với đi cùng đám thanh niên kia, cô càng muốn đi cùng nhóm con gái hơn. Tuy đi cùng mấy cậu con trai ấy có lẽ sẽ an
toàn hơn trên con tàu nguy hiểm ở khắp nơi này, nhưng cô không thích cái người tên Du Sướng, cô thà đi cùng con gái và giúp đỡ nhau còn hơn.
Tuy Trương Ngưng ít nói, nhưng hình như cũng không khó để hòa hợp. Cô gật
đầu rồi lập tức đứng dậy rời đi giống như nhóm của Ôn Nhiên, Thôi Đình
cũng vội vã theo sau.
Trong số năm người còn lại, Khâu Thiên thờ ơ nói: “Tôi sao cũng được, tùy mọi người sắp xếp.”
Du Sướng cảm thấy Khâu Thiên là thông minh nhất trong số những người này.
Nếu hai người họ cùng một đội vẫn sẽ mạnh hơn 3 người còn lại, vì vậy đã lên tiếng trước: “Vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi. Ba người còn lại sẽ cùng nhau hành động. Nhiều người sẽ an toàn hơn.”
──────── ∘°°∘ ────────
Chuyện đầu tiên Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính cần làm sau khi rời đi là tìm bản đồ
phân tầng của du thuyền. Chiếc du thuyền này có tổng cộng 13 tầng, 3
tầng dưới là khoang của nhân viên, cấm khách du lịch. Từ tầng 4, 5 là
khu miễn thuế, toàn bộ tầng 6 là nhà hàng, tầng 7, 8, 9, 10 và 11 là
phòng nghỉ dành cho du khách. Ngoài ra còn có một số nhà hàng và khu vui chơi khác nằm rải rác ở tầng 12. Tầng 13 chính là khu vực hồ bơi ngoài
trời nằm trên boong tàu.
Ôn Nhiên nhìn bản đồ, có chút tràn đầy thích thú nói: “Chúng ta bắt đầu chơi ở chỗ nào trước đây?”
Kỳ Vân Kính nghiêng đầu nhìn cậu: “Chơi?”
Ánh mắt của Ôn Nhiên vẫn không hề rời khỏi tấm bản đồ: “Tôi còn chưa được
đi du thuyền lần nào đâu. Nghe nói trên này muốn cái gì là có cái đó,
nhà hàng ăn uống miễn phí, không biết có thật không nữa?”
Kỳ Vân Kính: “Miễn phí một phần.”
Ôn Nhiên liền kéo anh đi về phía nhà hàng: “Trước mắt chúng ta cứ đi xung
quanh, xem xem nhà hàng nào ngon nhất. Đồ ăn miễn phí thì chắc chắn mùi
vị như nhau, vậy nên phải xem những món cao cấp trước. Ăn no rồi tính
tiếp.”
Kỳ Vân Kính cũng không từ chối, để mặc cậu lôi mình đi, chỉ hỏi: “Cậu có tiền trả à?”
Ôn Nhiên cầm tấm thẻ phòng treo trước ngực: “Mọi chi phí tiêu dùng trên
tàu đều được quét trực tiếp bằng thẻ phòng. Tuy tôi chưa ăn thịt heo
nhưng cũng từng thấy heo chạy. Cứ đi thử rồi sẽ biết. Nếu không có tiền
trả thì cùng lắm cũng chỉ bị đuổi đi thôi mà.”
(没吃过猪肉,还没见过猪跑么:
Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy; hoặc chưa ăn thịt
heo, cũng từng thấy heo chạy; ý nói trong một sự việc, dù bản thân chưa
từng tự mình trải nghiệm nhưng cũng đã nghe thấy, chứng kiến hoặc hiểu
rõ đại khái sự việc đó như thế nào)
Trên du thuyền thật sự rất
náo nhiệt, hầu như tất cả đều đi thành từng tốp năm tốp ba cùng gia
đình. Trên mặt ai nấy đều tràn ngập niềm vui khi được đi du lịch, cười
nói vô cùng sảng khoái. Thỉnh thoảng còn có vài đứa trẻ chạy giỡn điên
cuồng, chẳng giống như sắp sửa xảy ra một sự kiện thần quái.
Đúng như Ôn Nhiên đã đoán, thẻ phòng ở đây có tích hợp thẻ tiêu dùng. Không
biết đây có phải là do quỷ vực tự động bổ sung để hoàn thiện tính hợp lý cho sự tồn tại của bọn họ hay không. Dù sao Ôn Nhiên có thể chi tiêu
bình thường bằng cách quét thẻ phòng, ăn uống thoải mái như vậy, không
biết đã vui sướng đến nhường nào.
Thấy Ôn Nhiên cứ mua mua mua đồ thả ga, gần như muốn bao trọn một cửa hàng thức ăn nhanh nhập khẩu, Kỳ
Vân Kính thấp giọng hỏi: “Cậu có từng nghĩ tới?”
Ôn Nhiên đang tự mình đẩy hai chiếc xe nhỏ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, tại Kỳ
Vân Kính không chịu hợp tác chút nào. Nghe anh hỏi vậy, cậu liền quay
đầu lại: “Nghĩ tới cái gì?”
Kỳ Vân Kính nói: “Thế lực kia có thể
kéo chúng ta vào đây, nhưng Trung Tâm Mua Sắm trên giao diện trò chơi
vẫn còn chưa mở, nói đúng hơn thì, rất có thể bên trong bán một số món
đồ cực kỳ quý giá. Nếu không sẽ không tương xứng với giá trị của điểm
quỷ khí mà chúng ta liều mạng kiếm được. Người chế tạo ra trò chơi thần
quái này, dù là người hay là thần, thì năng lực của hắn vẫn vượt xa tầm
hiểu biết của chúng ta. Với sự tồn tại như vậy, cậu nói xem liệu có khi
nào…”
Ôn Nhiên còn tưởng rằng Kỳ Vân Kính phát hiện ra điều gì, thế là dừng lại nghiêm túc nghe anh phân tích: “Có khi nào gì?”
Kỳ Vân Kính liếc nhìn hai chiếc xe đẩy chất đầy đồ trong tay cậu: “Có khi
nào đằng sau chiếc thẻ phòng này, thật ra nó đã được liên kết với thẻ
chúng ta hay không?”
Hai mắt Ôn Nhiên lập tức trợn tròn. Điều này có thể lắm chứ! Trò chơi này đã khống chế được di động của cậu, cũng có nghĩa là hoàn toàn có khả năng khống chế thông tin thanh toán trong tay hắn!
Cho nên, đến lúc tính tiền, Ôn Nhiên vô cùng hào phóng lấy
ra một tấm thẻ. Sau khi thấy nhân viên quẹt thẻ xong, cậu rất tự nhiên
mà trả lại cho Kỳ Vân Kính.
Thấy tấm thẻ phòng của mình không
biết nằm trong tay Ôn Nhiên tự bao giờ, Kỳ Vân Kính thật sự không biết
nên cười hay nên tức giận: “Cậu lấy từ lúc nào thế.”
Ôn Nhiên
cong mắt mỉm cười: “Lúc anh vừa nói rất có thể nó được liên kết với thẻ
của chúng ta ấy. Mấy thứ này đều để ăn chung, đại boss nên hào phóng mời khách mới phải.”
Kỳ Vân Kính nhìn vào đôi con ngươi tinh ranh
đang chớp chớp với mình, anh lạnh lùng trao lại cái nhìn không chút cảm
xúc, nhưng cũng không phản đối.
Ôn Nhiên tính tiền và để lại số
phòng của Kỳ Vân Kính. Sau đó sẽ có nhân viên trên tàu trực tiếp giao
những thứ cậu đã mua tới phòng.
Ôn Nhiên vừa đi vừa quẹt thẻ suốt một đường. Kỳ Vân Kính thấy cậu quẹt thẻ của mình còn mạnh tay hơn, như muốn mua toàn bộ chiếc du thuyền này, mang theo vài phần bất lực ấn tay của cậu xuống: “Trong trường hợp gặp tai nạn trên biển, số thức ăn mà
chúng ta có thể mang theo bên mình cũng không nhiều lắm.”
Ôn Nhiên nói: “Anh cảm thấy tỷ lệ xảy ra của một vụ đắm tàu là bao nhiêu?”
Kỳ Vân Kính: “Theo như dữ liệu đã phân tích, xác suất xảy ra tai nạn trên
biển thấp hơn so với tai nạn trên không. Nhưng thiệt hại về người của
một vụ đắm tàu lại nghiêm trọng hơn hàng chục lần so với một vụ tai nạn
máy bay. Hơn nữa, nơi này là Quỷ Vực, ngay cả ở ngoài đời thực cũng
chẳng thể nào đoán trước được nguy hiểm, chứ nói chi là Quỷ Vực hay thay đổi thất thường, cho nên việc phân tích những xác suất này hoàn toàn
không cần thiết.”
Ôn Nhiên kéo Kỳ Vân Kính, ra hiệu cho anh tới gần hơn.
Kỳ Vân Kính nhìn cậu trong chốc lát rồi mới chậm rãi cúi đầu, nghe Ôn
Nhiên bảo: “Anh có để ý thấy mọi người xung quanh không? Trên đường
chúng ta tới đây, dù tôi không đếm kỹ nhưng cũng thấy được có rất nhiều
người đang ho khan.”
Ánh mắt Kỳ Vân Kính hơi thay đổi, nhìn về
phía đám người theo như lời Ôn Nhiên. Hầu hết mọi người vẫn đang vui
chơi vô thức như cũ, nhưng đúng là có một số người xuất hiện các triệu
chứng ho khan khác nhau. Ở đây đông người như vậy, nếu xuất hiện một hai người ho thì không có gì lạ. Nhưng số lượng này nhiều đến nỗi, chỉ tính riêng đại sảnh ở tầng trung tâm mua sắm này đã có hàng chục người bị
bệnh.
Kỳ Vân Kính thu hồi ánh nhìn, hơi chụp mắt xuống và nói: “Tiếp tục mua đi.”
Ôn Nhiên nhoẻn miệng cười: “Quẹt thẻ của anh hả?”
Ngay từ đầu Kỳ Vân Kính đã không muốn tính toán chi li với cậu, thấy cậu còn có tâm trạng nói đùa, cảm giác nặng nề vừa mới dâng lên trong lòng cũng được cậu xua tan đi phần nào: “Ừ, quẹt đi.”
──────── ∘°°∘ ────────
Hai người đi mua sắm từ ban ngày cho tới tối mờ tối mịt, đồ ăn thức uống,
phòng lạnh giữ ấm, cho dù là bệnh truyền nhiễm hay là tai nạn tàu cũng
đều được trang bị đầy đủ. Lúc này cả hai mới đi lên tầng 13 trên boong
tàu. Trên boong tàu có khu vực đặt ghế sô pha. Bởi vì đây là không gian
thoáng đãng, nên cũng có một số ít khu vực cho phép hút thuốc trên tàu,
cũng là nơi mà những người chơi đã hẹn tập trung tại đây. Khi Ôn Nhiên
và Kỳ Vân Kính lên tới nơi, nhìn thấy tóc tím và người đàn ông trung
niên tên Hoàng Thụy Phong đang hút thuốc, thế là bèn đứng xa một chút,
chủ yếu là vì mùi khói quá khó chịu.
Thấy hai người họ tới cuối cùng, Du Sướng trực tiếp hỏi thẳng: “Sao rồi, có phát hiện ra gì không?”
Kỳ Vân Kính không chịu hé răng, Ôn Nhiên đành phải lên tiếng: “Chúng tôi
đã tìm được nhật ký hàng hải. Con tàu du lịch này có hành trình kéo dài
15 ngày, trong đó sẽ đi qua bốn bến cảng, mà bến cảng trước kia của
chúng ta là bến cuối cùng. Dựa theo lộ trình đã định, chiếc du thuyền
này sẽ quay lại bến cảng đầu tiên sau ba ngày. Nói cách khác, nếu dựa
theo yêu cầu qua cửa của trò chơi thì chúng ta chỉ có ba ngày.”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt. Bọn họ chỉ tập trung vào việc tìm kiếm
người khả nghi trên tàu, hoặc chú ý quan sát bất kỳ sự kiện đột phát
đáng ngờ nào đó, chứ cơ bản không hề điều tra bản thân con tàu này. Rất
rõ ràng, Ôn Nhiên đã mang tới cho họ một tin tức vô cùng quan trọng.
Du Sướng nhìn cậu với vẻ hơi ngạc nhiên, hành động này của cậu hoàn toàn
trái ngược với biểu hiện ngang ngược và ngốc nghếch trước đây của bản
thân. Nhưng cậu lại đi cùng với người rất có thể là một người chơi cũ,
Du Sướng càng tin rằng những thông tin quan trọng ấy đều do người đàn
ông bên cạnh cậu phát hiện ra.
Nói xong, Ôn Nhiên liền nói tiếp:
“Ngoài ra, hình như trên thuyền có rất nhiều người nhiễm bệnh. Nếu chắc
chắn rằng du thuyền sẽ gặp tai nạn, thì có lẽ không phải chỉ có một khả
năng là đắm tàu. Mọi người nên mua nhiều thức ăn để sẵn trong phòng mình đi.”
Sau khi kể hết những gì mình phát hiện ra được, Ôn Nhiên nhìn sang đám đông: “Thế còn mọi người? Có tìm thấy gì không?”
Tất cả đều lắc đầu. Phạm vi hoạt động lần này thật sự quá lớn, một chiếc du thuyền trung bình chở được ít nhất hơn 1000 người. Cứ lang thang tìm
kiếm không có mục tiêu mà cũng không có bất kỳ gợi ý nào, quả thực chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Thấy bọn họ không phát hiện được gì, Ôn Nhiên cũng chẳng để tâm. Ngày đầu tiên trong game, nếu dễ dàng tìm được như vậy, thì trò chơi này đã không khiến nhiều người phải bỏ mạng như
thế: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi về phòng trước.”
──────── ∘°°∘ ────────
Ôn Nhiên không trở về phòng mình, mà đi theo Kỳ Vân Kính vào phòng của
anh. Các quy tắc trong trò chơi không được miêu tả quá kỹ càng, dẫu sao
nó cũng đâu có nói là mọi người chơi chỉ có thể ngồi yên trong phòng
riêng của mỗi cá nhân, cho nên tối nay nhất định cậu phải ở cùng Kỳ Vân
Kính, để lỡ như buổi tối có xảy ra sự cố gì, thì hai người một phòng vẫn sẽ tốt hơn là một người.
Trong lúc Ôn Nhiên tắm rửa, Kỳ Vân Kính ngồi sắp xếp lại đống đồ đạc mà họ đã mua trước đó. Cho một ít vào
trong túi, phần còn lại đều chất vào trong tủ. Như vậy dù là bị mắc kẹt
lại trên thuyền hay gặp tai nạn tàu trên biển, họ đều có được sự lựa
chọn tốt nhất trước tiên.
Thấy Ôn Nhiên bước ra từ phòng tắm, rồi trực tiếp dựa vào đầu giường và bắt đầu nghịch điện thoại, Kỳ Vân Kính
đứng ở mép giường nhìn mà không nói nên lời.
Ôn Nhiên ngẩng đầu
lên nhìn anh một cái, sau đó lăn nửa vòng, nằm nghiêng sang một bên, để
lộ ra một nửa giường và vỗ vỗ vào nệm.
Kỳ Vấn Kính trực tiếp đi
vòng qua giường, lấy bộ chăn gối trong ngăn tủ bên cạnh và đi tới chỗ
ghế sô pha dưới lầu. Căn phòng suite mà bọn họ đang ở có hai tầng rộng
rãi, lầu một là phòng khách, lầu hai là giường ngủ. Sô pha dưới lầu khá
lớn, đủ cho Kỳ Vân Kính ngủ.
Phòng luxury trên du thuyền
Ôn Nhiên tựa vào lan can trên lầu, nhìn xuống và khẽ chậc một tiếng:
“Giường lớn như vậy mà không chịu ngủ, cứ thế mà bị ghét bỏ sao?”
Kỳ Vân Kính đang trải chăn, không quay đầu lại đáp: “Tôi không có thói quen ngủ với người khác.”
Ôn Nhiên âm thầm mắng hai tiếng, còn trừng mắt với bóng lưng của anh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kiểu người như Kỳ Vân Kính, dù là tính
cách hay ngoại hình đều chả chê vào đâu được. Trong hoàn cảnh này vẫn
giữ một khoảng cách an toàn với người đàn ông khác, không hề có chút mập mờ nào. Người luôn giữ mình trong sạch như thế, vậy mà bạch nguyệt
quang kia lại còn chướng mắt. Người đàn ông được bạch nguyệt quang coi
trọng, rốt cuộc là phải ưu tú đến nhường nào đây.
──────── ∘°°∘ ────────
Một đêm trôi qua bình an vô sự, Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính cũng không bị ma
quỷ tấn công dù là ngủ chung một phòng. Cũng có nghĩa là, hành động thay đổi phòng ngủ được quy tắc cho phép.
Lúc trước đã từng bàn bạc,
ban ngày mọi người sẽ chia nhau ra hành động, muốn đi cùng nhau thì cứ
đi cùng nhau, tới tối đúng giờ đã hẹn sẽ gặp mặt và trao đổi tin tức
trên boong tàu. Đề phòng đến hơn nửa đêm, tới khi trời gần sáng Ôn Nhiên mới đi ngủ, cho nên sáng nay cậu trực tiếp ngủ nướng thêm một lúc. Đến
khi cậu thức dậy, Kỳ Vân Kính đã ăn xong bữa sáng và đang ngồi trên ghế
sô pha hướng ra biển bên cạnh cửa sổ ở lầu một, còn đang quan sát thứ gì đó trong tay.
Ôn Nhiên vò đầu cái đầu rối nùi như ổ quạ của bản thân, thò người ra từ khe hở giữa lan can, nhìn xuống hỏi: “Cái gì vậy?”
Kỳ Vân Kính ngước lên nhìn cậu một cái: “Thư mời, buổi tối ngày mốt, cũng
chính là ngày cuối cùng trên du thuyền. Con gái của thuyền trưởng có một buổi tiệc đính hôn, cho nên đã mời các du khách cùng tham dự.”
Ôn Nhiên lập tức tỉnh táo hơn: “Tiệc đính hôn? Chẳng lẽ đây chính là manh mối?”
Kỳ Vân Kính lắc đầu: “Để xem đã. Có phải manh mối hay không, đến lúc đó ắt sẽ biết.”
Ôn Nhiên vừa thay đồ ngủ vừa hỏi: “Thuyền trưởng này có quyền hạn lớn như
vậy à? Có thể trực tiếp tổ chức tiệc cho con gái ngay trên du thuyền?
Vậy chi phí đó là do thuyền trưởng tự trả, hay là do công ty du lịch chi trả?”
Kỳ Vân Kính giải thích: “Trước khi xuất phát, trên mỗi tàu du lịch đều sẽ chuẩn bị rất nhiều thực phẩm. Thông thường vào cuối mỗi
ngày, bởi vì thức ăn thừa lại khá nhiều, nên họ sẽ bán các món ăn cao
cấp với mức giá thấp hơn hôm trước. Thậm chí có nhà hàng còn mời ngẫu
nhiên những du khách đang dùng bữa tới dùng thử những món mà lúc trước
phải tốn tiền mới có thể ăn. Cho nên vào buổi tối cuối cùng của mỗi hành trình, thuyền trưởng có quyền tổ chức một bữa tiệc chia tay vui vẻ. Chi phí không phải do công ty du lịch hay là thuyền trưởng chịu trách
nhiệm, mà nó được bao gồm trong vé tàu của hành khách.”
Ôn Nhiên nhìn về phía Kỳ Vân Kính: “Mánh khóe, chà chà mánh khóe ghê thật! Không hổ danh là tư bản, hiểu rõ tới vậy.”
Nhà tư bản Kỳ Vân nhìn sang Ôn Nhiên, hơi nhếch môi cười: “Có một công ty du thuyền dưới danh nghĩa tập đoàn họ Kỳ.”
Ôn Nhiên lập tức không thốt nên lời.
──────── ∘°°∘ ────────
Sóng biển cứ êm đềm như vậy, kéo dài cho đến buổi chiều. Khoảng gần ba giờ,
mặt biển đột nhiên nổi lên một tầng sương mù. Sương mù dày đặc giăng
khắp trên boong tàu, bước xa chừng mười bước đã chẳng thể nhìn thấy
người đối diện.
Vào một buổi chiều trời trong nắng đẹp, không ít
người đang vui chơi bên ngoài, bầu trời lại bất ngờ thay đổi như thế
khiến nhiều người hoảng hốt lo sợ. Nếu đây là trên đất liền, có lẽ họ sẽ không hoảng sợ như vậy. Nhưng hiện giờ đang ở giữa biển, lại có sương
mù quỷ dị như vậy, nhiều người bị dọa đến mặt mày tái mét.
Ngay
lúc sương mù đột nhiên xuất hiện, Ôn Nhiên lập tức bắt lấy tay của Kỳ
Vân Kính. Tuy cậu còn chưa nói ra, nhưng việc đưa Kỳ Vân Kính ra khỏi
Quỷ Vực này đã trở thành trách nhiệm của bản thân cậu. Nếu Kỳ Vân Kính
không xuống xe tìm cậu, có lẽ anh cũng sẽ không bị liên lụy. Tuy rằng
với mệnh cách của Kỳ Vân Kính, Quỷ Vực này chưa chắc đã giết được anh.
Nhưng trên đời luôn tồn tại chữ ‘nào có ngờ’, nhất là khi bọn họ vẫn
chưa biết rốt cuộc kẻ đứng đằng sau trò chơi Quỷ Vực này là người hay là quỷ.
Kỳ Vân Kính không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là Ôn Nhiên cảnh
giác trước sự thay đổi đột ngột của môi trường nên mới đưa tay kéo anh
lại, tránh bị lạc nhau khi đám đông đang náo động.
Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính vừa nương theo đám đông đi vào trong phòng chung, vừa nói: “Có phải chúng ta đã đánh giá sai rồi không? Chẳng lẽ đây là một con quái
vật số đặc biệt? Màn sương mù này quá dày đặc, thực sự rất giống mấy
tiết tấu kiểu sẽ có một con quái vật bổ nhào ra ngay giây tiếp theo.”
Giọng điệu của Kỳ Vân Kính vẫn luôn bình tĩnh như thường: “Cậu từng nói, Quỷ
Vực chính là ký ức trong quá khứ của người chế tạo.”
Ôn Nhiên xoa cằm: “Đó là Quỷ Vực có quy cách bình thường, ngộ nhỡ có phần bất thường nào đó thì không ai có thể chắc chắn được gì.”
Trong lúc nói với nhau đôi ba câu, cuối cùng cả hai cũng đã vào bên trong. Sau khi vào
trong phòng, có không ít người đang hoảng loạn cũng đã dần bình tĩnh
lại, dẫu sao thì trong phòng kín vẫn mang lại cho người ta cảm giác an
toàn hơn. Mà loa phát thành trên du thuyền bắt đầu kêu gọi tất cả mọi
người mau đi vào bên trong. Sau đó có khá nhiều nhân viên chặn từng lối
dẫn lên boong tàu ở mỗi tầng. Bởi vì suy cho cùng, cũng chẳng có ai biết được màn sương mù dày đặc này đến từ đâu và liệu có thứ gì đáng sợ
trong đó hay không.
Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính đang ở tầng 13. Bởi
vì trên tầng cao nhất này đa phần đều là các kiến trúc ngoài trời, nên
bây giờ khi tất cả mọi người đều vào trong phòng, không tránh khỏi có
hơi đông đúc. Hai người đang nghĩ xem có nên trở về xuống lầu trước hay
không, kết quả lại khi được tiếng loa phát thanh, yêu cầu tất cả khách
du lịch phải trở về phòng riêng của mình, mà các nhân viên chịu trách
nhiệm sơ tán thì lại chẳng giấu được vẻ mặt hoảng sợ.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, quyết định trước mắt cứ nghe theo sự sắp xếp của nhân viên, bình tĩnh theo dõi.
──────── ∘°°∘ ────────
Cả hai trở về phòng, nhìn ra màn sương dày đặc bên ngoài lớp cửa kính trên ban công. Bây giờ còn chưa tới 4 giờ, mà ngoài trời đã là một mảng âm
u, nhìn thế nào cũng không khỏi cảm thấy có phần hơi quỷ dị. Bấy giờ,
trong nhóm chat giữa các người chơi mà mọi người đã tạo ra trước đó, đã
nhận được một số tin nhắn từ Thôi Đình.
Ôn Nhiên nhìn lướt qua,
rồi bảo: “Anh mau xem di động đi. Thôi Đình nói, bọn họ vừa ở trên tầng
5, kết quả bên ngoài bất ngờ nổi lên một tầng sương mù rất lớn. Sau khi
mọi người trốn vào trong phòng lớn, có một người đàn ông trung niên
trong đám đông bất ngờ ho ra máu và ngã xuống đất.”
Cậu vừa dứt
lời, liền nghe thấy một tiếng cạch vang lên bên ngoài cửa. Ôn Nhiên đưa
mắt nhìn sang Kỳ Vân Kính, anh liền đứng dậy đi tới trước cửa, kéo khóa
hai lần và cau mày: “Cửa đã bị khóa.”
Ngay sau đó, một giọng nữ
điềm đạm truyền ra từ thiết bị thông báo trong phòng. Nói rằng tình hình bên ngoài hiện giờ khá đặc biệt, để đề phòng du khách gặp tai nạn ngoài ý muốn nên mỗi phòng đều đã được khóa chặt. Nếu có yêu cầu gì, có thể
gọi đến số điện thoại của khoang hỗ trợ hành khách. Mỗi ngày, vào giờ ăn đều sẽ mở khóa 1 tiếng đồng hồ và phục vụ ăn uống, để khách du lịch
trong phòng không hoảng sợ và yên tâm chờ đợi.
Ôn Nhiên bước tới
gần cửa, muốn thử xem có thể đá văng cánh cửa ra hay không, nhưng lại bị Kỳ Vân Kính ngăn cản: “Đối với tàu du lịch lớn như thế này, cửa của mỗi khoang đều được làm từ chất liệu đặc biệt, có khả năng chống cháy nổ.
Sợ là cửa chưa bị đá văng, chân cậu đã bị gãy rồi.”
Ôn Nhiên vừa
quan sát mắt mèo trên cánh cửa, vừa nói: “Nếu cứ bị nhốt lại không cho
ra ngoài như thế, thì làm sao để vượt qua trò chơi này?”
Lúc đang nói, thông qua mắt mèo, cậu đột nhiên nhìn thấy một nhân viên mặc đồ
bảo hộ đang cầm thiết bị khử khuẩn chuyên nghiệp phun trên hành lang. Ôn Nhiên nói: “Xem ra trò chơi này không chỉ có mỗi quái vật số đặc biệt,
mà e rằng còn có bệnh truyền nhiễm số đặc biệt.”